Văn võ bá quan đã tề tựu từ sớm, hai vị sứ thần nước ngoài là Lưu Yến Nhiên và Công Tôn Vân Tú cũng đang chờ ở phòng bên.
Nhìn Công Tôn Vân Tú với dáng vẻ ung dung, Lưu Yến Nhiên không khỏi có chút nghi hoặc.
Tại sao nàng lại có thể thản nhiên như vậy?
Thật sự một chút cũng không quan tâm đến sự tồn vong của Chu quốc sao?
Mấy ngày nay, nàng nghe nói Công Tôn Vân Tú chỉ ra ngoài dạo chơi vài lần, không giống như nàng đi bái phỏng các vị văn võ đại thần của Đại Càn.
Cũng không đi gặp Triệu Khang, đến Đại Càn một chuyến mà giống như đi du lịch vậy, thật khiến người ta nghi ngờ.
Còn về phần Triệu Khang, Lưu Yến Nhiên cũng đã từng đến Trấn quốc vương phủ, nhưng lại bị từ chối, không gặp được mặt Triệu Khang.
Tuy nhiên, hiện giờ hoàng tử Đại Càn, các vị văn võ đại thần đều đã đạt được thỏa thuận với nàng, Lưu Yến Nhiên nghĩ, gặp hay không gặp Triệu Khang cũng không còn quan trọng nữa.
Một lát sau.
Tổng quản thái giám đến phòng bên, "Hai vị đặc sứ, điện hạ có lời mời hai vị vào điện."
Lưu Yến Nhiên khách khí đáp lại, Công Tôn Vân Tú chỉ gật đầu.
Hai người cùng bước vào đại điện, lại thấy trên long ỷ không có bóng dáng của vị nữ đế bệ hạ trong lời đồn.
Nhìn xung quanh cũng không thấy bóng dáng Triệu Khang.
Lưu Yến Nhiên không khỏi nhíu mày, ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía lão thái sư và Tiêu Huyền Sách, hai người đều gật đầu với nàng, dường như muốn nói:
"Chúng ta làm việc, ngươi cứ yên tâm."
Vì vậy, Lưu Yến Nhiên lúc này mới thả lỏng.
Lại qua một lúc, một bóng người vênh váo đi từ ngoài cửa vào, miệng còn không ngừng ngáp.
Trong nháy mắt, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía hắn.
Một bộ triều phục, tóc búi cao, tướng mạo có phần tuấn tú.
Không phải Triệu Khang thì còn ai vào đây?
"Chào buổi sáng mọi người, a, đây không phải là Minh Châu công chúa sao? Lâu rồi không gặp!" Triệu Khang vừa cười vừa không cười chào hỏi.
Sau đó đi đến một chiếc ghế thái sư được đặt trong đại điện, đặt mông ngồi xuống, lại ngáp một cái, dáng vẻ như chưa ngủ dậy.
Lưu Yến Nhiên há hốc mồm, Triệu Khang này ở Đại Càn đã ngang ngược đến mức này rồi sao?
Là quốc sư, triều hội đến muộn cũng coi như thôi, lại còn coi bách quan như không thấy!
Lại nhìn hoàng tử Tiêu Huyền Sách, tức giận đến mức mặt mày xanh mét, bộ dạng hận không thể ăn tươi nuốt sống Triệu Khang!
Lưu Yến Nhiên không khỏi nhớ đến câu nói của lão thái sư Dương Thiên Vân mà nàng nghe được hôm trước.
"Đại Càn khổ vì Triệu Khang đã lâu."
Ban đầu, Lưu Yến Nhiên còn có chút bán tín bán nghi, nhưng lúc này đã có chút tin tưởng.
Thần tử ngang ngược như vậy, bất kỳ vị quân vương nào cũng không thể dung túng.
Chỉ là Lưu Yến Nhiên tuyệt đối không ngờ rằng, thân phận địa vị của Triệu Khang ở Đại Càn không chỉ đơn giản là một quốc sư dị tính vương.
Hắn ta còn là phu quân tương lai của nữ đế bệ hạ!
Hơn nữa, cho dù là Triệu Khang hay nữ đế bệ hạ đều đã nói rõ, sau này thiên hạ này sẽ giao cho Tiêu Huyền Sách.
Đến lúc đó Triệu Khang sẽ không quan tâm gì nữa, để Tiêu Huyền Sách và các đại thần tự lo liệu.
Chính vì vậy, các vị văn võ bá quan ở đây căn bản không để ý Triệu Khang có lớn mật đến đâu.
Chỉ mong Triệu Khang có thể khiến Đại Càn trở nên càng thêm cường đại, để đến khi Triệu Khang lui xuống, sẽ đến lượt những văn võ bá quan Đại Càn bọn họ thể hiện.
Thay đổi một tư thế thoải mái, Triệu Khang lười biếng nói: "Bắt đầu đi, có gì muốn nói thì nhanh lên, còn phải về ngủ tiếp đây, các ngươi cũng vậy, không phải đã nói bản quốc sư muốn nghỉ ngơi thật tốt sao, hôm nay sao còn nhất định bắt ta lên triều?"
Bộ dạng kiêu ngạo đó thật sự khiến người ta không thể chịu nổi, ngược lại Công Tôn Vân Tú lại có hứng thú nhìn Triệu Khang.
Sau đó, ánh mắt chuyển sang Lưu Yến Nhiên, ánh mắt trở nên có chút thương hại.
"Quốc sư đại nhân đừng vội." Tiêu Huyền Sách thản nhiên nói.
Triệu Khang không kiên nhẫn nói: "Được rồi, được rồi, mau nói đi, rốt cuộc có chuyện gì muốn thương nghị?"
Ngay lúc này, tổng quản thái giám đứng bên cạnh long ỷ cao giọng hô: "Bệ hạ giá lâm!"
Chỉ thấy Triệu Khang đang ngồi trên ghế thái sư đột nhiên sắc mặt cứng đờ, dường như nghe được chuyện gì không thể tin nổi, vội vàng đứng dậy khỏi ghế thái sư.
Bộ dạng này rơi vào mắt Lưu Yến Nhiên, khiến vị Cửu công chúa Tề quốc này âm thầm gật đầu, quả nhiên!
Xem ra hiện giờ ở Đại Càn, cũng chỉ có vị nữ đế bệ hạ kia mới có thể áp chế được Triệu Khang.
Chỉ thấy một bóng người, được cung nữ đỡ bước ra.
Nữ tử mặc long bào, dung nhan tuyệt mỹ có chút bệnh trạng tái nhợt, dường như bị bệnh.
Nhưng đôi mắt lại vô cùng kiên định!
Ngay cả Công Tôn Vân Tú cũng không khỏi kinh ngạc, đúng là tuyệt sắc nhân gian!
"Tham kiến bệ hạ!"
Kể cả Triệu Khang, tất cả mọi người đều hành lễ, đợi nữ đế bệ hạ ngồi lên long ỷ nói "bình thân" thì mọi người mới đứng dậy.
Tiêu Linh Lung lộ nụ cười miễn cưỡng, ánh mắt nhìn về phía Lưu Yến Nhiên và Công Tôn Vân Tú.
"Hai vị chắc hẳn là đặc sứ của Tề quốc và Chu quốc, Minh Châu công chúa và Công Tôn viện trưởng?"
"Tề quốc Cửu công chúa Lưu Yến Nhiên gặp nữ đế bệ hạ, nữ đế bệ hạ thánh an." Lưu Yến Nhiên lên tiếng trước.
Công Tôn Vân Tú hơi khom người: "Công Tôn Vân Tú gặp nữ đế bệ hạ, bệ hạ thánh an."
"Hai vị quý sứ khách sáo."
Tiêu Linh Lung gật đầu, sau đó liền hỏi: "Không biết hai vị không ngại đường xa mà đến, là vì chuyện gì?"
Công Tôn Vân Tú còn chưa kịp mở miệng, Lưu Yến Nhiên đã vội vàng nói: "Bệ hạ, Yến Nhiên lần này đến vì chuyện hai nước Kiền Tề giao hảo."
"Ồ? Công chúa xin nói rõ."
Lưu Yến Nhiên: "Hai nước Càn Tề chưa đến mười năm đã trải qua ba lần đại chiến, hai nước đều bị tổn thất nặng nề, dân chúng lầm than. Vì sự bình yên của hai nước, cũng vì hành động mạo phạm Đại Càn trước đây của nước ta, Tề quốc nguyện mỗi tháng nộp cho quý quốc một trăm năm mươi vạn lượng bạc trắng, trong một năm tổng cộng là một nghìn tám trăm vạn lượng bạc trắng."
"Chỉ mong hai nước ngừng chiến, giao hảo!"
Lời Lưu Yến Nhiên vừa dứt, Triệu Khang lập tức nhảy dựng lên: "Bệ hạ không thể a! Đây là kế hoãn binh của Tề quốc! Cho thần một năm thời gian, đủ để diệt Tề quốc, mở mang bờ cõi cho Đại Càn chúng ta!"
Nữ đế bệ hạ không biểu thị ý kiến, Tiêu Huyền Sách lại lạnh lùng hừ một tiếng, nhìn Triệu Khang: "Quốc sư nói như vậy không đúng rồi sao? Trong vòng một năm diệt Tề quốc? Thật là nói mộng ban ngày mà!"
"Ngươi còn nhỏ thì biết gì!" Triệu Khang quát lớn.
Lưu Yến Nhiên trực tiếp choáng váng, đó thế mà là hoàng tử đấy!
Tương lai không chừng còn là người kế vị Đại Càn! Ngươi lại dám mắng người ta như vậy?
Tiêu Huyền Sách tức giận đến mức toàn thân run rẩy, mặt đỏ bừng, một nửa là diễn một nửa là thật!
Cái tên lão Triệu chết tiệt, ta đã hai mươi tuổi rồi, đương trước mặt bao nhiêu người mà mắng ta, ta không cần mặt mũ sao!
Mối thù này ta nhớ kỹ, ngươi cứ đợi đấy!
"Làm càn!"
Lễ bộ thượng thư Phòng Lâm lạnh lùng quát: "Triệu Khang, ngươi dám vô lễ với hoàng tử điện hạ!"
"Đừng nói nhảm nữa!"
Triệu Khang chỉ nhìn nữ đế bệ hạ, "Bệ hạ, hiện giờ Tề quốc bị thương nặng, đã không còn sức chống lại Đại Càn chúng ta, chỉ cần cho thần một chút thời gian, nhất định có thể diệt Tề quốc!"
"Bệ hạ thiên vạn lần đừng bị người khác lừa gạt!"
Trương Minh Viễn lúc này nhảy ra chỉ trích: "Triệu Khang, ngươi cả ngày chỉ biết nói đánh giặc! Tiền đâu? Tiền đánh giặc lấy ở đâu ra! Biết hiện tại trong quốc khố còn bao nhiêu bạc trắng không!"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận