Dẫn đầu là Tiêu Vô Đạo, tiếp đến là Kiếm Hoàng Long Vô Tâm, cuối cùng là Đông Hoàng Từ Vấn Đạo. Ba vị hoàng giả võ lâm Đại Nguyên tạo thành thế chân vạc, bao vây Triệu Khang ở giữa.
Cho dù là Từ Vấn Đạo với biệt danh Võ Cuồng cũng phải thừa nhận, qua lần giao đấu ngắn ngủi vừa rồi, nếu đơn đấu, hắn tuyệt đối không phải là đối thủ của bạch y thanh niên này.
Trên đời lại có cường giả như vậy sao?
Thực lực khủng bố kia khiến cho vị cuồng nhân thế ngoại này cảm thấy nhiệt huyết sôi trào. Giữa hắn và Triệu Khang không có thù oán gì sâu nặng, Triệu Khang có chết ở đây hay không, hắn cũng chẳng để tâm.
Lúc này, Từ Vấn Đạo chỉ muốn dốc hết sở học, so tài một phen với Triệu Khang cho thỏa chí tang bồng.
Long Vô Tâm bên cạnh lại khác, ánh mắt tràn đầy cảnh giác, sát ý trong lòng càng thêm mãnh liệt. Nếu người trước mắt thật sự là Triệu Khang...
...thì những chuyện mà Long gia năm xưa đã làm với thuộc hạ của hắn, chính là món nợ máu không thể xóa nhòa. Nợ máu, phải trả bằng máu.
Ngoài ba người bọn họ ra, ba vị cao thủ tam phẩm trung tầng đi cùng Kiếm Hoàng Long Vô Tâm cũng đã nâng cao cảnh giác đến cực điểm.
Không nói đâu xa, chỉ riêng việc có thể đánh cho Tiêu Vô Đạo - một cao thủ nhị phẩm trung tầng - hộc máu, thực lực như vậy cũng đủ khiến bọn họ phải dè chừng.
Chỉ có Tần Đường Hà, lúc này chỉ khoanh tay đứng một bên, dường như không có ý định nhúng tay vào. Từng giao thủ với Triệu Khang, nàng vô cùng rõ ràng, đối với người này mà nói, những cường giả tam phẩm cao cao tại thượng trong giang hồ, cũng chỉ là gống như diệt con kiến hôi mà thôi!
Người đầu tiên ra tay vẫn là Tiêu Vô Đạo.
Không phải là vì hắn nóng lòng muốn giết Triệu Khang, mà là hắn hiểu rõ, trong số những người ở đây, chỉ có cảnh giới của hắn và Triệu Khang là gần nhau, hơn nữa hắn còn tu luyện Quỳ Hoa Bảo Điển - thứ võ công có thể khắc chế Triệu Khang.
Vì vậy, chỉ có thể do hắn đảm nhận vai trò chủ công, dùng Quỳ Hoa Bảo Điển bức Triệu Khang lộ ra sơ hở, sau đó Long Vô Tâm sẽ tung ra đòn chí mạng!
Lúc này, Tiêu Vô Đạo điên cuồng vận chuyển tâm pháp Quỳ Hoa Bảo Điển, chân khí lưu chuyển khắp kinh mạch toàn thân, nhưng không hề có chút nào lộ ra ngoài, mà bị nén đến mức cực hạn, dồn vào nắm đấm. Đến khi giao thủ với đối phương, chân khí mới được giải phóng ra, đạt đến lực phá hoại mạnh nhất.
Quát lớn một tiếng, Tiêu Vô Đạo trong nháy mắt đã đến trước mặt Triệu Khang, tung ra một quyền giản dị, không chút hoa lệ. Ngay khi sắp đánh trúng Triệu Khang, quyền biến thành chưởng, một luồng chân khí cuồn cuộn tuôn ra.
Nhưng lại bị hộ thể cương khí của Triệu Khang chặn đứng. Lúc này, Triệu Khang đang là một diễn viên, liền giả vờ kinh hãi lùi lại hai bước, cố tình ép ra một tia máu tươi nơi khóe miệng.
Ánh mắt tràn đầy sát ý, đến cả tượng vàng Oscar cũng phải chào thua: "Quả nhiên là Quỳ Hoa Bảo Điển! Không ngờ ngươi lại thật sự tu luyện tà công này, vậy thì hôm nay ta tuyệt không thể để ngươi sống sót!"
"Trẫm muốn ngươi chết không toàn thây!"
Nhìn thấy Triệu Khang lại bị thương, Tiêu Vô Đạo mừng điên người, lại một chưởng đánh tới. Nhưng lần này, Triệu Khang không chiều theo ý hắn nữa, hóa giải chưởng lực của Tiêu Vô Đạo, sau đó liền giáng một cái bạt tai lên mặt hắn.
Bị đánh một cái tát trước mặt bàn dân thiên hạ, Tiêu Vô Đạo suýt nữa thì tức chết, Triệu Khang thối tha!
Ngươi còn chút phong phạm cao thủ thiên hạ đệ nhất nào không hả!
Dù cho ngươi có thi triển tuyệt thế võ công đánh bay ta đi cũng được, nhưng tên súc sinh này lại lựa chọn cách sỉ nhục người khác như vậy!
Quá nhục nhã!
Đúng lúc này, một đạo kiếm quang sắc bén ngăn cách Triệu Khang và Tiêu Vô Đạo. Kiếm quang trong nháy mắt hóa thành mười, mười hóa thành trăm, tựa như đóa sen nở rộ, bức Triệu Khang phải lùi lại hai bước.
Cùng lúc đó, Từ Vấn Đạo nắm bắt thời cơ Triệu Khang lùi bước, lóe lên xuất hiện trước mặt hắn, như thể trong chớp mắt đã tung ra ngàn vạn quyền, ngàn chiêu hợp nhất thức, đánh vào ngực Triệu Khang.
"Chưa ăn cơm trưa à? Đánh người mà chẳng có chút lực nào!"
Triệu Khang cười khẩy, một kích cuồng bạo này chỉ đánh vào hộ thể cương khí của hắn mà thôi. Từ Vấn Đạo kinh hãi, liền bị Triệu Khang một chưởng đánh gục xuống đất, khí kình của hai người va chạm khiến mặt đất nứt toác.
Ngay sau đó, vị Đông Hoàng này bị Triệu Khang đá vào mặt, bay ra như quả bóng bowling.
Ba vị cường giả tam phẩm còn lại thấy vậy, lập tức ra tay đỡ lấy Từ Vấn Đạo đang bay tới, nhưng cả ba đều kêu lên đau đớn, hộc máu tươi.
Thật sự đáng sợ như vậy sao?
"Chỉ là dư kình mà ba người chúng ta liên thủ cũng không đỡ nổi!"
"Tu vi của người này rốt cuộc đã đạt đến mức độ nào rồi!"
Ba người vốn còn có chút muốn thử sức, sau khi đỡ một chiêu cho Từ Vấn Đạo, thì lúc này đã hoàn toàn không còn tâm tư động thủ nữa.
Đánh hội đồng thì được, nhưng hi sinh vô ích thì thôi vậy.
Lật người đứng dậy, Từ Vấn Đạo phun ra một ngụm máu, gầm lên một tiếng đầy phấn khích, lao về phía Triệu Khang đang giao đấu với Long Vô Tâm và Tiêu Vô Đạo.
Có Tiêu Vô Đạo liều mạng cản đỡ công kích, Triệu Khang có vẻ như đang rất chật vật, quần áo trên người không ngừng bị kiếm quang của Long Vô Tâm cắt rách.
Lại một lần nữa đỡ được công kích của ba người, cố ý để Tiêu Vô Đạo đánh trúng ngực, Triệu Khang mượn lực bay ra, sau đó lau đi vết máu bên khóe miệng, cười lạnh lẽo: "Ba người các ngươi biểu hiện rất tốt, Tiêu Vô Đạo, Long Vô Tâm, Từ Vấn Đạo, hôm nay nhất định đừng để Triệu Khang ta sống sót trở về đấy!"
"Hôm nay, trẫm thề giết ngươi!"
Tiêu Vô Đạo bị đánh cho mặt sưng vù, tức giận quát, đồng thời trong lòng càng thêm căng thẳng, bởi vì có vài lần Triệu Khang không biết vì sao cứ nhằm hạ bộ của hắn mà tấn công.
Điều này khiến hắn vô cùng lo sợ, sợ rằng bí mật lớn nhất hiện nay của mình sẽ bị bại lộ, cũng vì thế mà bỏ lỡ mất mấy cơ hội có thể đánh bị thương Triệu Khang.
Ngay cả Long Vô Tâm bên cạnh cũng bị Triệu Khang tát cho mấy cái bạt tai, Kiếm Hoàng trong lòng rất uất ức, nhưng lúc này đại địch trước mặt, hắn vẫn có thể phân biệt được tình hình.
"Bệ hạ, Từ cuồng nhân, thực lực của người này trước nay chưa từng thấy, tuyệt đối không phải là một mình chúng ta có thể địch nổi. Nếu võ công của bệ hạ có thể khắc chế hắn ta, mong bệ hạ sau này dốc hết toàn lực, ta và Từ cuồng nhân sẽ tìm sơ hở của hắn ta!"
"Trẫm hiểu rồi!"
Tiêu Vô Đạo hừ lạnh, dùng hết công lực đánh về phía Triệu Khang, khí thế của hắn lúc này giống như dòng sông vỡ đê, như muốn hủy diệt cả thế giới.
"Triệu Khang, tiếp chiêu này của ta, Vô Địch Thần Chưởng!"
Mặc dù tình hình đang vô cùng căng thẳng, Từ Vấn Đạo cũng suýt nữa thì không nhịn được cười, Long Vô Tâm lại càng ngạc nhiên nhìn Tiêu Vô Đạo đang xông lên phía trước.
Cái tên này, còn tự đặt tên chiêu thức cho mình nữa sao?
Đặc biệt là lúc này, Tiêu Vô Đạo với cái mặt như đầu heo, vừa lao về phía Triệu Khang vừa hùng hổ hét lên cái gọi là Vô Địch Thần Chưởng, thật sự là khiến người ta khó mà nhịn cười.
Triệu Khang trong lòng càng thêm vui sướng, hét lớn một tiếng: "Từng nghe đồn Vô Địch Thần Chưởng của Quỳ Hoa Bảo Điển! Hôm nay ta sẽ phá nó!"
Mặc dù chiêu Vô Địch Thần Chưởng mà Tiêu Vô Đạo hô lên có chút buồn cười, nhưng dưới màn thể hiện xuất thần của Triệu Khang, uy lực của nó lại trở nên phi phàm.
Trực tiếp đánh bay Triệu Khang đi mấy mét, đồng thời Từ Vấn Đạo và Long Vô Tâm cũng nắm bắt cơ hội ngàn năm có một này, kiếm quang chói lọi như ánh mặt trời, khí thế hùng hồn như núi non.
Ba vị cao thủ đồng loạt tung ra một kích cực mạnh đánh vào người Triệu Khang, cơn bão chân khí tạo ra quét qua toàn bộ Quốc sư phủ, biến một phần ba tòa phủ đệ rộng lớn này thành đống đổ nát.
Khi khói bụi tan đi, chỉ thấy một bóng người tóc bạc bay phấp phới, nhẹ nhàng lau đi vết máu bên khóa miệng, tiếng cười như ác quỷ từ địa ngục trở về: "Đáng tiếc..."
Trong nháy mắt, Tiêu Vô Đạo, Long Vô Tâm và Từ Vấn Đạo đều chìm trong nỗi sợ hãi tột độ!
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận