Trở về đại doanh, toán quân tiên phong của Đông Phương Nguyệt vẫn chưa hết bàng hoàng. Vị phó tướng mấy lần định lên tiếng khuyên Đông Phương Nguyệt nên dời doanh trại về phía sau, nếu không khi bọn chúng đánh tới, e rằng sẽ chết không toàn thây.
"Kẻ địch thật sự quá mức khủng bố!", hắn thầm nghĩ.
Thế nhưng nhìn sắc mặt xanh mét của Đông Phương Nguyệt, vị phó tướng đành ngậm ngùi im lặng. Bây giờ mà lên tiếng, e rằng sẽ bị gán tội làm lung lay tinh thần quân sĩ, thật không đáng.
Một lúc lâu sau, Đông Phương Nguyệt mới đè nén được nỗi sợ hãi trong lòng. Hắn ngẩng đầu lên, trong mắt không còn vẻ kiên định như trước, thay vào đó là một mảng hoang mang.
Hắn nhìn bảy vị tướng lĩnh dưới trướng, hỏi: "Các vị, có ai biết thứ vũ khí mà quân địch sử dụng là gì không?"
Nghe vậy, tất cả đều lắc đầu. Nhớ lại cảnh tượng binh sĩ bị nổ tung xác, một vị tướng lĩnh thậm chí còn run rẩy: "Chưa từng thấy, chưa từng nghe qua, chẳng lẽ quân địch sử dụng yêu pháp?"
Như thể tìm được một đáp án chung, một người khác kích động kêu lên: "Nhất định là yêu pháp! Chắc chắn là vậy! Nếu không phải yêu pháp, làm sao quân địch có thể ở khoảng cách xa như vậy mà vẫn sát thương được nhiều binh sĩ của chúng ta như thế?"
"Chắc chắn trong quân Đại Càn có kẻ biết sử dụng yêu thuật!", những người còn lại gật đầu đồng tình.
Đông Phương Nguyệt hừ lạnh: "Hoang đường, trên đời này làm gì có yêu pháp!"
Vị phó tướng nhẫn nại khuyên nhủ: "Tướng quân, biết đâu đấy! Thiên hạ rộng lớn, chuyện gì cũng có thể xảy ra. Nếu không phải yêu thuật thì làm sao giải thích được những gì chúng ta vừa chứng kiến?"
"Theo ý kiến của thuộc hạ, trước khi làm rõ 'yêu pháp' này là gì, quân ta tuyệt đối không thể manh động, nếu không e rằng sẽ càng tổn thất nặng nề hơn!"
Hắn ta thực sự lo sợ, sợ Đông Phương Nguyệt cứ ngoan cố, sau hai lần thất bại còn muốn tiếp tục thử quân Càn. Đến lúc đó, e rằng sẽ đến lượt hắn phải xông pha trận mạc. Chính vì vậy, lúc này hắn không ngại khó khăn mà ra sức khuyên giải Đông Phương Nguyệt.
Các tướng lĩnh khác hiển nhiên cũng có chung suy nghĩ.
"Tướng quân, Lý phó tướng nói đúng đấy!"
"Tình hình như thế này thật sự không thể hành động thiếu suy nghĩ, chi bằng mau chóng truyền tin về hậu phương, chờ Đông Phương Thác tướng quân đến rồi tính tiếp?"
Đột nhiên, một người lóe lên tia sáng trong mắt: "Nghe nói bệ hạ đã giao cả Thiên Vũ Vệ cho Đông Phương Thác tướng quân. Nếu có Thiên Vũ Vệ trợ giúp, e rằng việc phá giải 'yêu pháp' của quân địch cũng không phải là chuyện khó khăn gì."
Đông Phương Nguyệt nghe vậy liền sực tỉnh.
Thiên Vũ Vệ Đại Hạ, đó là đội quân được hình thành hoàn toàn từ những võ phu mạnh mẽ. Tuy chỉ có trăm người, nhưng thực lực thì không thể coi thường.
Mười người thống lĩnh Thiên Vũ Vệ đều là cao thủ võ đạo cảnh giới Tam phẩm, chín mươi người còn lại đều là Tứ phẩm. Chỉ có những người mạnh nhất trong Tứ phẩm mới có tư cách gia nhập Thiên Vũ Vệ, mỗi người đều là nhân tài vô cùng quý giá!
Nghĩ đến đây, Đông Phương Nguyệt vội vàng nói: "Mau chóng truyền tin về hậu phương, bẩm báo với đại soái, thỉnh cầu phái Thiên Vũ Vệ đến trợ giúp quân ta!"
Tuy không biết thứ vũ khí chết tiệt mà quân địch sử dụng là gì, nhưng một khi có Thiên Vũ Vệ trợ giúp, quân địch chắc chắn không thể nào chống đỡ nổi! Hơn trăm cao thủ Tứ phẩm xông pha trận mạc, thật sự có thể nói là thần cản giết thần, phật cản giết phật!
Mọi người nghe vậy đều gật đầu đồng ý. Trong lòng họ cũng thở phào nhẹ nhõm, ít nhất là trước khi Thiên Vũ Vệ đến, Đông Phương Nguyệt sẽ không phái bọn họ ra trận.
...
Trong khi bọn họ đang bàn bạc đối sách, Chu Long và Ngũ Hùng đang ở trên chiến trường lúc trước. Nhìn bãi chiến trường đầy rẫy thi thể không nguyên vẹn, cả hai đều không có chút cảm xúc nào. Chiến trường chính là như vậy, ngươi không chết thì là ta chết. Ai biết được ngày mai người chết sẽ là ai?
"Bọn chúng quả thực là lũ ngu ngốc!", Ngũ Hùng cười khẩy. Hôm nay thật sự là đã ghiền.
Chu Long ngồi xổm xuống, nhặt lên một mảnh giáp trụ bị nổ tung, vẫn còn nóng hổi, rồi tiện tay ném sang một bên. Hắn nhìn Ngũ Hùng, hỏi: "Tiếp theo ngươi định làm gì?"
Tuyến phòng ngự Vĩnh Ninh, phía Ninh Châu do Ngũ Hùng một tay gây dựng nên, tuy Chu Long nắm rõ tình hình cụ thể, nhưng chung quy không thể quen thuộc bằng Ngũ Hùng được. Vì vậy, mặc dù là chủ soái, lúc này hắn vẫn lấy ý kiến của Ngũ Hùng làm chủ.
Ngũ Hùng suy nghĩ một chút rồi nói: "Xung quanh đây, trừ sườn núi Thiên Sơn ra, trong vòng ba trăm dặm, ta đã dò la kỹ càng trong ba năm qua rồi."
"Nhìn tình hình hiện tại, lực chiến đấu của quân địch kém xa so với chúng ta, ta nghĩ chi bằng nên nhanh chóng kết thúc trận chiến, trực tiếp dàn quân bao vây."
"Tiếp tục thu hẹp phạm vi hoạt động của quân địch, Thiên Sơn địa thế bằng phẳng, quân địch hẳn là đóng quân ở phía sau núi."
"Điều động toàn bộ hỏa pháo, thuốc nổ, dùng hỏa lực mạnh nhất, một hơi đánh bật bọn chúng ra khỏi phạm vi Thiên Sơn."
"Sau đó biến Thiên Sơn thành trận địa pháo của quân ta, từ trên cao nhìn xuống, trong vòng sáu trăm bước, ai tới nã ai!"
"Làm như vậy có hơi mạo hiểm đấy!", Chu Long có chút dao động.
Ngũ Hùng cười nói: "Trước đây chúng ta không rõ số lượng và lực chiến đấu của quân địch, cho nên Lang Sơn và Tây Sơn, ta vốn định biến chúng thành lá chắn tự nhiên để ngăn chặn bước tiến của quân địch. Nếu không, ta đã sớm dẫn người san phẳng chúng rồi."
"Nhưng bây giờ thì khác, ngươi cũng đã thấy rồi đấy, quân địch đánh nhau kiểu gì, có hỏa khí trong tay, chúng ta không thể thua được."
"Lúc này chính là thời điểm để giáng cho bọn chúng một đòn tâm lý thật mạnh mẽ, thật ra theo ý ta, cứ trực tiếp đánh thẳng mặt là được."
Nếu Long Hán còn sống, không biết chứng kiến cảnh tượng này sẽ nghĩ thế nào.
Chu Long lấy bao thuốc lá, ném cho Ngũ Hùng một điếu, sau đó châm lửa hít một hơi thật sâu: "Làm theo lời ngươi nói! Bộ binh yểm hộ, hỏa pháo tiến lên, nã thêm hai mươi loạt nữa!"
"Được!"
Lát sau, quân Càn bắt đầu đẩy xe pháo tiến lên. Đúng như lời Ngũ Hùng nói, xung quanh khu vực phòng thủ này, có thể nói là từng tấc đất hắn đều nhớ rõ như lòng bàn tay. Hơn nữa, trước đó hắn đã cho người cố ý xây cầu, mở đường, nên xe pháo tiến lên vô cùng thuận lợi.
Quân Càn vừa động, quân Hạ liền hồn phi phách tán.
Nghe tin quân Càn bắt đầu tiến quân, Đông Phương Nguyệt lập tức hạ lệnh cho cung tiễn thủ phối hợp với đao thuẫn binh ngăn chặn. Thế nhưng, quân Hạ đóng quân trên Thiên Sơn bị oanh tạc đến mức phải bỏ chạy tán loạn. Đừng nói là hai mươi loạt, mới năm loạt pháo kích đã không chịu nổi, nhao nhao tháo chạy về phía sau.
"Yêu pháp! Đây nhất định là yêu pháp!", đám tướng lĩnh vừa chỉ huy đại quân rút lui vừa kinh hoàng thốt lên.
Cho đến khi quân Càn trèo lên đỉnh Thiên Sơn, biến nơi đây thành trận địa pháo, đồng thời đại quân tiếp viện cũng lần lượt kéo đến.
Chu Long đứng trên đỉnh Thiên Sơn, nhìn quân Hạ rút lui về phía xa. Hắn giơ ống nhòm lên nhìn về phía xa, chỉ thấy một màn sương trắng xóa. Không biết trong màn sương này có thể giấu được bao nhiêu quân.
Nghĩ ngợi một lát, Chu Long quay đầu lại, dặn dò phó tướng: "Truyền lệnh cho công binh doanh đào hào, đồng thời đặt thùng thuốc nổ vào trong hào."
Ngũ Hùng thấy vậy có chút kinh ngạc: "Tại sao phải làm vậy?"
Chu Long cất ống nhòm, nói: "Phòng ngừa bất trắc. Không biết tại sao, đứng trên mảnh đất này, ta cứ cảm thấy bất an."
Trải qua ba lần giao chiến, quân tiên phong của Đông Phương Nguyệt đã bị đánh cho hồn phi phách tán, rút lui về đại hậu phương. Tin tức về tình hình tiền tuyến cũng nhanh chóng được đưa đến tay chủ soái Đại Hạ - Đông Phương Thác...
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận