Theo sau lời của Tề Vân Sơn, đại sảnh nổ ra một tràng reo hò, những quan viên đã bận rộn hơn một tháng đều từ tận đáy lòng hét lên, xúc động nhìn về phía Triệu Khang.
Cuối cùng cũng đã giải quyết xong.
Triệu Khang cũng cảm thấy nhẹ nhõm, hỏi: "Chi tiêu là bao nhiêu?"
Tề Vân Sơn cười ha ha: "Đại nhân, trước khi đến, bệ hạ đã giao cho hạ quan ngân phiếu tổng cộng một triệu lượng. Còn hơn hai mươi vạn thạch lương thực thậm chí chưa dùng hết một nửa."
"Tính cả số tiền trả cho gia tộc Ngô, ba trăm ngàn lượng là đủ!"
Triệu Khang nghe xong, liền biết tám phần ngân phiếu đó là do Tần Ngọc Phụng mang về, sau khi bản thân mình đưa cho nữ đế bệ hạ.
Nói cho cùng vẫn là tiền của Triệu lão gia.
Ngay lập tức đưa tay ra: "Ngươi để lại ba trăm ngàn, số còn lại thì.. hừm?"
Tề Vân Sơn ngớ người, nhìn Triệu Khang đưa tay ra hiệu, tiến đến gần nói nhỏ: "Quốc sư làm như vậy không ổn lắm đâu?"
"Bớt nói nhảm, ngân phiếu này vẫn là lão tử đưa cho bệ hạ, mau lấy ra, mấy ngày nay lão tử nghèo đến mức nào rồi."
Triệu Khang hừ lạnh: "Mẹ kiếp, đi qua thanh lâu còn không dám bước vào, chỉ dám đứng ngoài cửa nhìn thôi!"
Tề Vân Sơn đổ mồ hôi, vừa lấy ngân phiếu vừa nói: "Sau này nếu bệ hạ hỏi đến, ta sẽ nói là ngài lấy đó nha."
Giờ đây trong mắt một nhóm đại thần, mối quan hệ giữa Triệu Khang và nữ đế bệ hạ cơ bản đã được xác định.
Tên này sau này có thể là hoàng hậu của bệ hạ chúng ta đấy! Hắn đòi tiền chúng ta có thể không cho sao?
Mặc dù nghĩ vậy có hơi kỳ quái, nhưng sự thật đúng là như thế!
"Được rồi, thoải mái đi, có chuyện gì ta gánh."
Triệu Khang một tay chộp lấy ngân phiếu nhét vào ngực, hai người thì thầm với nhau khiến cả nhà Ngô Tâm Di bên cạnh kinh ngạc.
Lấy ra một tấm ngân phiếu ngàn lượng, Triệu Khang đưa cho Tề Vân Sơn, nói: "Ngàn lượng này ngươi cầm lấy, mấy ngày này mời mọi người và các quan viên dưới quyền ăn chút đồ ngon. Thời gian qua thực sự vất vả cho bọn họ rồi."
Các quan viên nghe thấy thì rơi lệ, người trên vẫn nghĩ đến chúng ta!
"Đa tạ đại nhân!" Tề Vân Sơn vui vẻ nhận lấy ngân phiếu.
Ăn chút đồ ngon?
Hiện tại Thanh Châu gặp thiên tai, bao nhiêu dân chạy nạn không đủ ăn? Thân là mệnh quan triều đình, chúng ta nên làm gương chứ!
Mỗi ngày trà thô cơm nhạt là được rồi, cần gì đồ ăn ngon!
Hoàng tử điện hạ bên cạnh nhìn thấy, mắt đỏ lên: "Lão Triệu! Còn ta thì sao? Lão tử mấy ngày này cũng rất vất vả đấy!"
"Cầm lấy đừng khách sáo. Tiết kiệm chút mà tiêu."
Triệu Khang ném ra hai đồng tiền, Tiêu Huyền Sách tức giận xông tới bóp cổ tranh tiền, làm mọi người cười nghiêng ngả.
Tối đó Triệu Khang vốn định ở lại nhà họ Ngô bày vài bàn tiệc, nhưng không ngờ lại nhận được thiệp mời của Tần Dương và Mã Sơn mời hắn dự tiệc.
Đành phải từ bỏ, một mình đi dự tiệc.
Về việc tại sao Tần Dương và Mã Sơn hai tên ngốc này lại mời hắn, hắn cũng đoán được.
Mười phần tám, chín là vì chuyện thi cử hôm nọ.
Đến quán rượu dự tiệc, Tần Dương và Mã Sơn đã sớm đứng chờ dưới lầu.
Nhìn thấy Triệu Khang, hai người cũng không gọi là Triệu tiên sinh nữa, đồng thanh nói: "Triệu đại nhân."
Triệu Khang cười khẩy: "Hai vị lão ca tinh thần tốt nhỉ, lương thực bán hết rồi, một khoản lớn như vậy tinh thần sao không tốt được?"
Tần Dương và Mã Sơn cười gượng, tên chó này, rắc muối lên vết thương của chúng ta.
Hai nhà hơn mười vạn thạch lương thực, tốn hơn hai mươi vạn lượng bạc, kết quả là sao.
Chưa nói đến hòa vốn, trực tiếp lỗ đến tận bà ngoại!
Tần Dương có chút bất đắc dĩ, nhưng vẫn cố gắng lên tinh thần nói: "Đại nhân mời."
"Đi thôi!" Triệu Khang vén áo đi vào quán rượu.
Khác với mấy lần trước, lần này Tần Dương và Mã Sơn không mở phòng riêng, tham gia yến tiệc không chỉ có ba người bọn họ và Triệu Khang.
Còn có một nhóm người Triệu Khang chưa gặp qua, ai nấy ăn mặc hoa lệ, nhìn là biết đều là những kẻ thân giá không nhỏ.
Tiến vào vị trí chủ tọa, Tần Dương lên tiếng: "Triệu đại nhân, để ta giới thiệu một chút, đây là Trương tiên sinh ở Bình Cốc, vị này là Chu tiên sinh ở Thanh Thủy huyện..."
Theo lời giới thiệu của Tần Dương, Triệu Khang không cảm thấy có gì bất ngờ.
Những người này tuy hắn chưa gặp qua, nhưng tên tuổi thì đều đã nghe đến, có thể nói là nhóm người giàu nhất toàn bộ Thanh Châu.
"Chư vị, vị này chính là đại thần cứu trợ thiên tai triều đình phái tới lần này, Triệu đại nhân!"
Giới thiệu xong người cuối cùng, Tần Dương lại nhấn mạnh thân phận của Triệu Khang.
Mọi người vội đứng dậy: "Bái kiến Triệu đại nhân."
"Tất cả đứng dậy đi." Triệu Khang điềm đạm nói.
Cửa quán rượu lúc này đóng lại, ông chủ và tiểu nhị cũng lui ra, được Triệu Khang cho phép mọi người mới ngồi xuống.
Tất cả mọi người đều nhìn Triệu Khang, hiển nhiên Tần Dương không muốn kéo dài, nhẹ giọng nói: "Triệu đại nhân, hôm nay mời ngài dự tiệc, không có gì khác. Chính là thỉnh cầu đại nhân chỉ cho chúng ta một con đường sống, mong đại nhân không tiếc chỉ bảo, có bất kỳ yêu cầu nào chỉ cần chúng ta làm được tuyệt đối không từ chối!"
Đối phương thẳng thắn như vậy, Triệu Khang tự nhiên cũng lười giả bộ, cười nhẹ một tiếng: "Tần lão ca nói là chuyện khoa cử?"
Tần Dương còn chưa kịp mở miệng, một phú hào đã sốt ruột nói: "Đúng vậy Triệu đại nhân, thật khó khăn mới đến kỳ thi mùa thu, hài tử nhà ta đã chuẩn bị xong xuôi, chỉ đợi tranh thủ được danh hiệu cử nhân."
"Nếu lúc này khoa cử không thành, công sức mười năm đèn sách của con ta sẽ tan thành mây khói! Cầu xin đại nhân chỉ cho một con đường sống!"
"Cầu xin Triệu đại nhân mở lòng từ bi!"
Mọi người đồng loạt quỳ xuống, ánh mắt khẩn thiết nhìn Triệu Khang.
Lúc này sắc mặt Triệu Khang dần trở nên lạnh lùng, đột nhiên hừ một tiếng: "Sớm biết như thế này! Hà tất ban đầu làm vậy!"
Sắc mặt mọi người cứng lại, nhưng không ai dám nói gì.
Triệu Khang tiếp tục quở trách: "Thanh Châu gặp thiên tai, toàn quốc trên dưới đều nhìn vào đây, các ngươi là phú hào địa phương không nghĩ chia sẻ lo lắng với quân vương thì thôi! Lại còn tăng giá lương thực, thực sự cho rằng thiên hạ này không ai trị được các ngươi sao?"
"Triệu đại nhân chúng ta biết sai rồi, cầu xin đại nhân mở lòng từ bi!" Mọi người kêu lên thảm thương.
Triệu Khang nhạt giọng nói: "Muốn ta mở lòng từ bi, có thể. Nhưng phải có hành động thực tế."
Tần Dương lập tức lấy ngân phiếu từ trong ngực ra, những người khác cũng nhanh chóng đưa tiền: "Chúng ta chuẩn bị một chút lễ mọn mong đại nhân nhận lấy."
Triệu Khang tức giận đập bàn: "Các ngươi coi bản quan là loại người gì? Dám dùng thứ này thử lòng bản quan! Cho rằng Triệu mỗ là loại quan tham nhũng sao!"
Tần Dương và những người khác giật mình, có chút luống cuống.
Triệu Khang mắng: "Một đám sâu mọt! Tự mình dơ bẩn liền nghĩ người khác cũng dơ bẩn sao?"
"Xin đại nhân thứ tội! Chúng ta nên làm thế nào mong đại nhân chỉ bảo!" Tần Dương cứng rắn nói.
Triệu Khang lúc này mới thu lại cơn giận, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Kỳ thi mùa thu lần này, triều đình ân điển, trong phạm vi Thanh Châu, tất cả những ai đã tham gia phủ thi, đạt được danh hiệu tú tài đều có thể tham gia. Chỉ cần các ngươi tuân thủ chiếu lệnh này mà làm là được!"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận