Bốn người Lý Kinh ban đầu chỉ định thuyết phục Triệu Khang gia nhập vào kế hoạch "Phản Càn phục Chu" của mình. Nào ngờ, chính họ mới là người được một bài học nhớ đời từ Triệu Khang. Giờ đây, ánh mắt họ nhìn hắn tràn đầy sự sùng bái và cuồng nhiệt.
Triệu Khang rít một hơi thuốc, nhả khói, chậm rãi nói: "Cuối cùng, cũng là điều quan trọng nhất. Hội công nhân của chúng ta... à không, là Thiên Địa Hội! Làm sao để được dân chúng tin tưởng, ủng hộ và gia nhập? Đó mới là vấn đề nan giải."
"Các vị có cao kiến gì không?"
Nghe Triệu Khang hỏi, cả bốn người đều lắc đầu.
Triệu Khang bỗng chớp mắt: "Ta có một kế, chỉ e là sẽ làm các vị huynh đệ chịu chút thiệt thòi."
"Bá huynh cứ nói, vì đại nghiệp, chút thiệt thòi này có đáng là gì!"
"Phải đấy, chúng ta làm việc 'đầu rơi máu chảy', chút uỷ khuất, thiệt thòi thì đã sao!"
"Bá huynh mau nói kế sách hay đi!"
Nhìn bốn người hừng hực khí thế, Triệu Khang cũng không khách sáo, nói thẳng: "Đó là hội công nhân của chúng ta, à không, Thiên Địa Hội, cần phải cho những người lao động sắp vào nhà máy làm việc một số phúc lợi."
"Không có lợi ích, họ sẽ không tin tưởng chúng ta, các vị nói có đúng không?"
Bốn người gật đầu đồng tình.
Triệu Khang nói tiếp: "Từ xưa đến nay, không có gì khích lệ lòng người bằng bạc. Cho nên ta đề nghị Thiên Địa Hội hàng tháng sẽ cấp cho người lao động một ít tiền! Coi như là để thu phục lòng người."
"Ta tán thành!"
"Ta cũng tán thành!"
Thấy bốn người không phản đối, Triệu Khang lại nói: "Nhưng vấn đề hiện tại là, chúng ta đều là những kẻ nghèo rớt m..."
Chưa dứt lời, Lý Kinh đã buột miệng: "Bá huynh, chẳng phải huynh gia sản giàu có sao?"
Triệu Khang cười khẩy một tiếng, sau đó nói: "Lý huynh à, chúng ta làm phản, người càng đông càng tốt chứ? Tương lai nếu kéo được mấy chục vạn đại quân, cho dù ta có là 'cỗ máy in tiền' cũng không thể nào in ra nổi từng ấy tiền!"
"Cỗ máy in tiền là cái gì?" Bốn người nghi hoặc.
Triệu Khang phẩy tay: "Đó không phải trọng điểm. Trọng điểm là chúng ta không có tiền, sẽ không nhận được sự ủng hộ của dân chúng."
"Vậy phải làm sao bây giờ?" Bốn người đều cuống lên.
Triệu Khang thừa thế nói: "Hiện tại chỉ có một cách."
"Mau nói!"
"Đó là chúng ta cùng đến nhà máy làm công kiếm tiền, lo mưu lợi cho dân chúng."
Nghe vậy, bốn người mới hiểu tại sao Triệu Khang lại nói là sẽ để bản thân chịu thiệt thòi.
Trương Kỳ khó xử nói: "Chúng ta là người đọc sách, đi làm công việc nặng nhọc như vậy, e là không ổn lắm?"
"Đúng vậy, truyền ra ngoài sợ là không hay."
Triệu Khang nhướng mày, nhìn vẻ mặt khó xử của bốn người, trong lòng đã có cách đối phó.
Hắn thu lại nụ cười, nghiêm nghị nói: "Các vị huynh đệ, các vị có từng nghĩ đến một vấn đề, tại sao Đại Chu chúng ta lại thua Càn Quốc và Cảnh Quốc?"
"Triều đình thối nát!"
"Quan lại bất tài!"
"Hoàng đế hôn quân!"
"Yêu phi họa quốc!"
Bốn người, bốn đáp án. Triệu Khang bất đắc dĩ lắc đầu: "Các vị nói đều đúng, nhưng cũng đều không đúng!"
Bốn người càng thêm mơ hồ: "Vậy là vì sao?"
Triệu Khang: "Đó là bởi vì Càn Quốc và Cảnh Quốc phát triển nhanh hơn chúng ta, cho nên Đại Chu chúng ta mới đánh không lại bọn họ! Thời gian qua, chứng kiến đất nước lâm nguy, ta vô cùng đau xót. Đi khắp nơi, cuối cùng ta đã tìm ra bí mật phát triển thần tốc của Càn Quốc!"
Nghe đến đây, cả bốn người đều kích động, vội vàng giục Triệu Khang nói tiếp.
Triệu Khang: "Đó là nhờ những nhà máy mà triều đình đang xây dựng ở Dương Châu. Họ có kỹ thuật tiên tiến, đừng tưởng chỉ là nung gạch, có thể gạch nung trong nhà máy cứng hơn, dùng tốt hơn gạch thông thường rất nhiều!"
"Có lý!" Bốn người gật gù.
Triệu Khang tiếp tục "dụ dỗ": "Cho nên, chúng ta đến nhà máy làm việc, kỳ thực không phải là đi làm thuê, mà là đi học hỏi kỹ thuật tiên tiến của bọn họ! Học được hết kỹ thuật của triều đình, chúng ta sẽ đứng cùng vạch xuất phát với kẻ địch!"
"Tương lai nếu có thể vào được nhà máy đúc súng thần công, học được cách chế tạo súng thần công, vậy chẳng phải càng lợi hại sao! Cho nên, chúng ta không phải đi làm thuê, mà là đi học tập, đồng chí à!"
"Kiếm tiền chỉ là việc phụ thôi!"
Bốn vị thư sinh bừng tỉnh đại ngộ, xấu hổ cúi đầu, thì ra Bá huynh muốn nói là vậy! Vừa rồi còn tưởng là đi làm việc cho triều đình, so với Bá huynh, tầm nhìn của chúng ta quả nhiên còn hạn hẹp!
Triệu Khang thở dài: "Cho nên, vì đại nghiệp sau này, các vị có bằng lòng cùng ta hy sinh bản thân hay không?"
"Ta bằng lòng!"
"Ta cũng bằng lòng!"
"Còn có ta!"
Nhìn bốn người thần sắc kiên định, hừng hực khí thế, trong lòng Triệu Khang không khỏi cảm khái, đúng là những người công nhân tốt!
Còn chuyện bọn họ vì lý tưởng "làm phản" mà "tình nguyện" đi làm công?
Triệu Khang hoàn toàn không bận tâm, vào nhà máy rồi sẽ cho các ngươi nếm trải "phúc báo", một ngày làm việc mệt như chó, xem các ngươi còn hơi sức đâu mà làm phản!
"Vậy thì, hiện tại chúng ta phải làm ba việc. Thứ nhất, thành lập hội công nhân, cũng chính là Thiên Địa Hội. Thứ hai, kêu gọi người lao động gia nhập Thiên Địa Hội, sau đó cùng nhau đến nhà máy làm việc!"
"Thứ ba, mang lại lợi ích thiết thực cho người lao động, khiến họ càng thêm tin phục và đi theo Thiên Địa Hội! Nhưng phải chú ý che giấu mục đích thực sự."
Nói rồi, Triệu Khang cười khẽ: "Cuối cùng, ta đề nghị thêm một việc nữa, đó là chúng ta phải chọn ra một vị hội trưởng để lãnh đạo, mọi người phải tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh của hội trưởng, như vậy mới có thể đảm bảo mục tiêu nhất trí! Ta thấy chọn một người trong số bốn vị huynh đệ ở đây là hợp lý nhất."
"Hội trưởng gánh vác trọng trách, dẫn dắt mọi người tiến lên, chính là người đứng đầu của chúng ta. Tương lai nếu làm phản thất bại, người bị chém đầu tiên cũng chính là hội trưởng, trách nhiệm vô cùng nặng nề!"
Bốn người chỉ nghe lọt tai câu "bị chém đầu". Vừa nghe Triệu Khang muốn chọn hội trưởng từ bốn người bọn họ, lập tức trở nên khiêm tốn hẳn.
"Bá huynh nói đùa rồi, ta nào có đức năng gì mà đảm đương trọng trách hội trưởng!"
"Phải đấy phải đấy, Bá huynh thông minh tuyệt đỉnh, làm việc đâu ra đấy, ta thấy Bá huynh mới là ứng cử viên sáng giá nhất cho vị trí hội trưởng!"
"Đúng vậy, Thiên Địa Hội cũng là do Bá huynh sáng lập, sau này phải làm sao để dẫn dắt mọi người, ta thấy ngoài Bá huynh ra, không ai có tư cách này!"
"Bá huynh, huynh làm hội trưởng đi, chúng ta đều nghe theo huynh!"
Triệu Khang vội vàng khiêm tốn: "Các vị quá khen rồi, ta tư chất còn kém cỏi lắm!"
"Tư chất không quan trọng, quan trọng là phải có năng lực! Hơn nữa, xét về tuổi tác, Bá huynh cũng lớn hơn chúng ta, huynh làm hội trưởng là chúng vọng sở quy (mong mỏi của mọi người)!"
"Phải đấy phải đấy, Bá huynh đừng từ chối nữa!"
Triệu Khang thấy vậy cũng không giả vờ nữa, đứng phắt dậy, giơ tay hùng hồn nói: "Được! Đã được mọi người tin tưởng, vậy Bá mỗ ta xin nhận chức hội trưởng! Dẫn dắt mọi người cùng nhau phát triển!"
"Tham kiến hội trưởng!" Lý Kinh tinh ý, là người đầu tiên đứng dậy hành lễ.
Ba người còn lại cũng bắt chước theo: "Tham kiến hội trưởng!"
Mới có hai ngày đã trà trộn được vào "nội bộ kẻ địch", thậm chí còn leo lên làm "lão đại", Triệu Khang cũng không khỏi cảm thán, đối thủ lần này quả thật quá yếu!
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận