"Tế tổ? Cứ để cho người của Khâm Thiên Giám chọn đại một ngày tốt là được rồi chứ?"
Triệu Khang buông tấu chương.
Nữ đế bĩu môi: "Nào có đơn giản như thế. Giờ Đại Càn đã yên ổn, mọi việc đều đang phát triển thuận lợi, chuyện của Huyền Sách và Thanh Loan cũng nên định đoạt rồi."
"Sau khi tế tổ sẽ để hắn sắc phong Thanh Loan làm phi, khi đó ta cũng tiện chọn ngày nhường ngôi cho hắn."
Triệu Khang ngạc nhiên: "Nhanh như vậy! Ta cảm thấy ngươi còn có thể làm thêm vài năm nữa mà!"
Nữ đế ánh mắt trầm xuống, bước nhanh tới, giơ tay véo tai hắn.
Sau đó giậm chân lên mu bàn chân hắn rồi hậm hực bỏ đi.
Triệu Khang nhăn nhó xoa tai, nhìn theo bóng lưng Tiêu Linh Lung khuất sau cánh cửa, trong lòng có chút mơ hồ.
Sao lại trở mặt nhanh như vậy? Mình nói sai gì sao?
Ngoài cửa vang lên tiếng ho nhẹ, thái giám áo đỏ bước vào, Triệu Khang xoa tai chào hỏi: "Phương công công."
Thấy Triệu Khang ngồi sau long án, Phương Thiều coi như không thấy, cười nói: "Lão nô thấy bệ hạ tức giận bỏ đi, quốc sư lại chọc giận bệ hạ sao?"
Triệu Khang bất đắc dĩ nói: "Ta cũng không biết, tự nhiên nàng ấy nổi giận."
Phương Thiều hỏi rõ nguyên do, ánh mắt có chút kỳ quái, nhìn Triệu Khang nhỏ giọng hỏi: "Quốc sư, xin thứ cho lão nô mạo muội, năm nay quốc sư bao nhiêu tuổi rồi?"
Triệu Khang thuận miệng đáp: "Qua năm là hai mươi sáu, sao vậy?"
Phương Thiều lại nói: "Ồ, vậy là bằng tuổi bệ hạ rồi."
Triệu Khang gật đầu, Phương Thiều chắp tay sau lưng đi ra khỏi ngự thư phòng, vừa đi vừa nói: "Vậy nếu bệ hạ còn làm thêm vài năm nữa, chẳng phải sẽ sắp ba mươi sao? Nữ tử ba mươi tuổi còn chưa gả được, ở trong dân gian chính là lão cô nương rồi."
Triệu đại quốc sư toàn thân chấn động, trái tim nhỏ bé đập thình thịch, chết tiệt mình sao lại quên mất chuyện này!
Thì ra bệ hạ lại có tâm tư này! Là mình quá ngốc!
Ở lại ngự thư phòng đến tận nửa đêm, Triệu Khang mới rời khỏi hoàng cung.
Sáng sớm hôm sau, bá quan vào triều.
Triệu Khang lại là người đến sớm nhất, hơn nữa trông còn rất phấn chấn, khiến cho các vị quan viên đến sau đều có chút kinh ngạc.
Hôm nay mặt trời mọc đằng tây sao?
Ngày thường vị này vào triều không phải đến muộn thì là ngủ gật, có khi còn chẳng thèm đến.
Hôm nay lại đến sớm như vậy, thật đúng là lần đầu tiên!
Nữ đế giá lâm, nhìn Triệu Khang liếc xéo một cái, tên hỗn đản này tối qua lại dám không nói một lời mà bỏ về vương phủ, thật là tức chết người.
"Có việc tâu lên, không có việc gì bãi triều."
Sau khi hành lễ xong, Phương Thiều lên tiếng.
Triệu Khang bước ra khỏi hàng: "Bệ hạ, thần có việc muốn tâu."
Nữ đế mỉm cười: "Quốc sư xin cứ nói."
"Tuân theo lễ chế, trước năm mới bệ hạ sẽ dẫn đầu bá quan tế tổ cầu phúc, đêm qua thần xem lịch thấy ngày mười bảy tháng này là ngày tốt, đi đến hoàng lăng cũng thuận tiện, bệ hạ thấy thế nào?"
Tiêu Linh Lung nhìn về phía giám chính của Khâm Thiên Giám: "Lưu đại nhân?"
Lưu đại nhân có chút uể oải, đêm qua bị Triệu Khang phái người đến tận nhà lôi đi chọn ngày, lúc này vẫn còn đang buồn ngủ, nghe thấy bệ hạ gọi, vội vàng đáp: "Bệ hạ, quốc sư nói đúng, ngày mười bảy không có mưa tuyết, là một ngày tốt hiếm có."
Tiêu Linh Lung gật đầu: "Vậy liền theo lời quốc sư."
Triệu Khang lại nói: "Bệ hạ, ngoài ra, Huyền Sách hoàng tử cũng đã đến tuổi lập phi rồi."
Nghe được câu này, không ít đại thần bắt đầu xì xào bàn tán, quả thật là không còn nhỏ nữa, nghe nói tiểu tử kia cũng đã có người trong lòng rồi.
Chuyện trọng đại liên quan đến xã tắc này, quả thật nên sớm định đoạt.
Nữ đế đối với chuyện này cũng đặc biệt quan tâm, thậm chí ngày tháng cũng đã chọn xong, dịu dàng nói: "Quốc sư nói đúng, thời gian sắc phong Huyền Sách phi liền định vào ngày mùng tám tháng giêng, chư vị ái khanh có ý kiến gì không?"
"Bệ hạ thánh minh!"
Xác định xong mọi việc, Triệu Khang liền kéo lễ bộ thượng thư Phương Lâm bàn bạc việc chuẩn bị, chớp mắt đã đến ngày tế tổ.
Mọi người cùng nhau đến hoàng lăng ở ngoại ô phía đông tế tổ cầu phúc.
Nữ đế mặc long bào, Triệu Khang, Tiêu Huyền Sách và Ngô Thanh Loan đều mặc trang phục long trọng.
Nhìn Triệu Khang phía sau với vẻ mặt thành kính như đang bái Phật bái Bồ Tát, Tiêu Linh Lung nhịn không được mỉm cười.
Sau khi tế tổ, chớp mắt đã đến Tết, nhà nhà người người trong Đại Càn đều treo đèn lồng đỏ, chào đón năm mới.
Ngô Tâm Di tỷ đệ, bởi vì sắp đến lễ sắc phong của Ngô Thanh Loan nên không rời đi, hơn nữa nữ đế cũng đã ban thưởng cho Ngô gia một tòa phủ đệ, dự định để Ngô gia chuyển đến kinh thành.
Ngô Long Lý từ một tú tài, nháy mắt đã sắp trở thành quốc cữu, có thể nói là một bước lên trời.
Binh bộ võ phủ đã chính thức đi vào hoạt động, những giang hồ võ phu mà Triệu Khang chiêu mộ, phần lớn đều là những người rảnh rỗi trong giang hồ, bây giờ coi như đã có công việc ổn định.
Tào Bạch Lộ cũng đã chuyển Phong Vân Lâu đến kinh thành, các mật thám dưới trướng cũng được phái đi khắp nơi.
Ngày hai mươi tám.
Triệu Khang thay thường phục, bước lên xe ngựa đậu trước vương phủ, đánh xe đến trước cổng thành.
Không bao lâu sau, một nữ tử đeo mạng che mặt xuất hiện, sau khi xuất trình lệnh bài cho thị vệ kiểm tra xong, liền đi thẳng về phía xe ngựa.
Ân cần dìu đối phương lên xe, Triệu Khang quay đầu xe ngựa đi về phía ngoại ô.
Trong xe ngựa đương nhiên là Tần Ngọc Phụng và nữ đế vừa mới xuất cung, hai người nhìn nhau mỉm cười.
Làm phu xe, trong lòng Triệu Khang càng thêm đắc ý.
Sau hai ngày rong ruổi, Triệu Khang chở Tiêu Linh Lung và Tần Ngọc Phụng đến huyện Nguyên Giang.
Nhìn bức tường thành đổ nát, Triệu Khang âm thầm lắc đầu, là do trước đây thử nghiệm uy lực của đại pháo bị bắn sập.
Cao Tuyền và những người khác đã nhận được tin từ sớm, đến cổng thành nghênh đón.
Sau một hồi chào hỏi, Triệu Khang vào thành, đến nha môn.
Trước cửa đã có người đứng đợi từ lâu, một thân thanh y như hoa sen thuần khiết động lòng người.
Triệu Khang vui mừng nhảy xuống xe chạy tới ôm chặt lấy nàng, Diệp Hồng Tuyết từ Cảnh quốc vội vàng chạy đến, khuôn mặt ửng đỏ khi nhìn thấy hai người phụ nữ lần lượt xuống xe.
Đây là lần đầu tiên ba người gặp mặt, mọi thứ đều không cần nói cũng hiểu.
Nha môn bây giờ chỉ là một cái vỏ rỗng, đã không còn nha dịch nào nữa, nhưng ngày thường Cao Tuyền đều cho người đến dọn dẹp, nên rất sạch sẽ.
Bây giờ dường như không còn Đại Càn quốc sư, Trấn quốc vương phi, cũng không còn nữ đế, Cảnh quốc nữ tướng quân nữa.
Triệu Khang tự mình xuống bếp nấu một bàn tiệc tất niên thịnh soạn.
Bốn người ngồi quây quần bên chiếc bàn vuông nhỏ, lúc này trong lòng không còn những chuyện quốc gia đại sự phiền não thường ngày, chỉ có nhau.
Ăn tối xong.
Trong sân nhỏ, một chiếc lò lửa nhỏ, nấu rượu nếp, bốn chiếc ghế mây.
Tần Ngọc Phụng vẫn mặc bộ váy đỏ rực rỡ, Tiêu Linh Lung một thân áo trắng thanh tao thoát tục, Diệp Hồng Tuyết áo xanh như sen.
Nhìn ba người đẹp, Triệu Khang trong lòng vô cùng thỏa mãn, so với sự ấm áp lúc này, những chuyện quốc gia đại sự kia dường như chẳng đáng là gì.
Đêm đã khuya.
Nhà nhà người người bắt đầu đốt pháo trúc, phát ra tiếng nổ lép bép, vừa dọa trẻ con trong nhà, không ngủ nữa niên thú sẽ đến bắt chúng đi.
Năm mới, khí tượng mới.
Trong sân nhỏ.
Triệu Khang đảo mắt, khẽ ho khan một tiếng: "Ừm... Cái kia, ba vị phu nhân, thời gian không còn sớm nữa, có phải nên đi nghỉ ngơi rồi không?"
Tần Ngọc Phụng che miệng cười trộm, Tiêu Linh Lung hai má đỏ bừng, len lén nhìn trái nhìn phải.
Ba người làm sao không biết tâm tư của Triệu Khang, Diệp Hồng Tuyết khẽ cười: "Ngươi cảm thấy ngươi còn có thể sao?"
Triệu Khang lập tức nổi giận: "Tới đây, chính là ngươi! Xem xem rốt cuộc là ai không được trước!"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận