Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Huyện Lệnh Đế Sư

Chương 384: : ngủ đêm

Ngày cập nhật : 2025-09-29 15:06:29
Gió đêm nhẹ nhàng thổi, mang theo một cảm giác mát mẻ.
Triệu Khang nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Nữ Đế, sánh bước bên cạnh nàng.
Sau khi cảm ơn đoàn người Cảnh Quốc, Triệu Khang đã sắp xếp người đưa Ngô Như Long và đoàn tùy tùng đến khách sạn quốc gia nghỉ ngơi.
Hắn và Tiêu Linh Lung đi vào hậu cung. Các cung nữ, thái giám đang bận rộn dọn dẹp vết máu lưu lại sau chiến tranh, thu gom thi hài, nên hậu cung yên tĩnh đến lạ.
Tiêu Linh Lung nhẹ nhàng kể cho Triệu Khang nghe những chuyện xảy ra sau khi hắn giả chết, giọng nàng có chút thở dài.
"Ta vốn định cùng hắn đồng quy vu tận để báo thù cho ngươi, nhưng thực lực của hắn lại vượt xa tưởng tượng của ta."
Triệu Khang chỉ vào xích đu phía trước, hai người cùng đi đến tẩm cung cũ của Tiêu Linh Lung trước khi nàng lên ngôi.
Hắn nhẹ nhàng đẩy xích đu, ôn tồn nói: "Hắn đã ngủ đông nhiều năm, đương nhiên mọi thứ đều được chuẩn bị chu đáo. Nếu không, lần trước khi ta quay lại với thân phận Triệu Long, vô tình phát hiện ra hắn có thể có tu vi cao thâm, thì e rằng chuyện hôm nay sẽ còn khó khăn hơn nhiều so với tưởng tượng."
"Đúng vậy, may mà có ngươi ở đây."
Bị Triệu Khang đẩy đu đưa, Tiêu Linh Lung cảm thấy vô cùng an tâm, những cảm xúc dồn dập không ngừng tuôn trào.
"Từ khi quen biết ngươi, mỗi lần ta gặp nguy hiểm, ngươi đều có thể giúp ta hóa nguy thành an. Không biết từ bao giờ, ngươi đã gõ cửa trái tim ta."
"Khi ở huyện Nguyên Giang biết tin ngươi chết trận, ta đã nhiều lần nghĩ đến việc rút kiếm tự vẫn theo ngươi mà đi. Nhưng rồi ta lại nghĩ đến việc kẻ thù đã hại chết ngươi vẫn còn ung dung tự tại trên đời."
"Lòng ta bỗng dâng lên một ngọn lửa căm phẫn, may mà ngươi vẫn còn sống!"
Triệu Khang thầm rùng mình, trong mắt tràn đầy thương xót. Giữa hai người, không chỉ có mình hắn đơn phương trả giá.
Hôm nay mới biết, hóa ra Nữ Đế bệ hạ cũng yêu hắn sâu đậm. Nếu Tiêu Linh Lung vì quá đau khổ mà tự vẫn, vậy hắn sẽ hối hận mãi mãi!
Như cảm nhận được sự áy náy của người phía sau, Tiêu Linh Lung chống tay xuống xích đu, bước xuống. Nhìn vẻ xấu hổ trong mắt Triệu Khang, nàng nở nụ cười: "Chuyện đã qua rồi, chỉ cần ngươi trở về là tốt rồi. Nhưng ngươi phải hứa với ta một điều."
"Ngươi nói đi, một ngàn, một vạn chuyện gì ta cũng sẽ đáp ứng." Triệu Khang vội vàng nói.
Tiêu Linh Lung bật cười: "Ta thoạt nhìn có vẻ hay đòi hỏi vô lý như vậy sao?"
Triệu Khang ngẩn ra, rồi đột nhiên cảm nhận được đôi môi ấm áp trên môi mình. Hai tay hắn vòng quanh eo Nữ Đế, từng tế bào trong cơ thể đều như bừng tỉnh, say đắm trong nụ hôn nồng nàn của nàng.
Thật lâu sau hai người mới không nỡ chia lìa, NỮ Đế nhẹ nhàng thở hổn hển: "Sau này đừng đi không từ biệt nữa, nếu ta thật sự ngu ngốc tự tử vì ngươi thì làm sao bây giờ."
"Không, không bao giờ nữa."
Một tay vén hai chân nữ tử lên, bế vào trong ngực, một cánh tay ngọc thuận thế ôm lấy Triệu Khang, Triệu Khang trực tiếp một cước đá văng cửa lớn Chu Tước Điện.
Tiêu Linh Lung liền vùi đầu vào cổ Triệu Khang, giống như là ma cà rồng hôn lên cổ Triệu Khang, một đám da thịt bị hút vào cảm giác khác thường, càng làm cho tình dục Triệu Khang đại loạn.
Giường lớn màu đỏ thẫm, mềm mại phi thường, lần trước hai người ở chỗ này vui thích, lúc này đây vẫn là như thế.
Bất đồng chính là, lần trước là Triệu Khang chủ động, lần này lại biến thành Nữ Đế bệ hạ.
Có lẽ là bởi vì lấy lại được cảm giác, lụa đỏ vĩ trướng bên trong, hai bên ánh nến kích động, chiếu ra một mảnh đỏ ửng.
Triệu Khang bị đánh ngã trên giường, ánh mắt si mê nhìn nữ tử đặt mình dưới thân.
Nàng tiện tay cởi trâm cài tóc trên đầu, mái tóc dài buông thẳng bên hông, trong nháy mắt lay động, giống như sóng biển cuộn tròn.
Trong ánh mắt tràn đầy nhu tình, tay Triệu Khang đặt ở chỗ thắt lưng long bào bên hông của mình, ánh mắt đã nói rõ tất cả.
Theo dây buộc bị rút đi, long bào mở rộng, hai tay từ trong vạt áo màu trăng trắng chống ra, bộ ngực quấn quanh cũng bị cởi xuống.
Ngọc bội phượng hoàng đỏ rực vẫn giương cánh bay cao, điểm xuyết cho thân thể hoàn mỹ này.
Triệu Khang cũng không có động thủ, Nữ Đế bệ hạ đã lột sạch sẽ chính mình, tiện đà cúi người, cái lưỡi nhỏ nhắn thơm mềm liều mạng muốn cạy mở đôi môi Triệu Khang, loại tư thái không khác gì chủ động hiến thân này, làm cho mỗi một đầu dây thần kinh của Triệu Khang đều cảm giác được kích thích thật lớn.
Hồi lâu sau, ánh mắt Triệu Khang mê mang nhìn chân trần xuống đất Nữ Đế bệ hạ.
Dưới lớp long bào uy nghi, những ngón chân trắng nõn nuột nà của Tiêu Linh Lung e ấp ẩn hiện. Nụ cười thanh tao, yểu điệu nở trên môi khi nàng nhận ra ánh mắt đắm đuối của Triệu Khang.
Sau khoảnh khắc chần chừ, Tiêu Linh Lung khẽ kéo long bào che đi vẻ đẹp hoàn hảo của mình, má ửng hồng e ấp nhìn về phía Triệu Khang. Giọng nàng run run như muỗi kêu: "Ta... ta có một món quà cho ngươi."
"Ngươi chính là món quà tuyệt vời nhất." Triệu Khang không thể kiềm lòng, cởi bỏ xiêm y và ôm lấy nàng, khao khát cháy bỏng trong người đã đến cực điểm.
Nữ hoàng cố gắng kiềm nén, khẽ nắm lấy tay Triệu Khang, ngượng ngùng cất tiếng: "Theo ta đến đây."
Triệu Khang cảm thấy hoang mang, nhưng vẫn ngoan ngoãn theo nàng đến mật thất luyện công. Vừa bước vào, hắn sững sờ trước khung cảnh trước mắt. Máu dồn lên mặt, tim đập rộn ràng, không thể tin nổi vào những gì mình nhìn thấy.
Giữa mật thất trống trải, chỉ có một chiếc long ỷ bằng vàng kim lộng lẫy, toát lên vẻ uy quyền và sang trọng tột bậc.
"Linh Lung..." Triệu Khang cất tiếng, nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, áp má vào ngực nàng, giọng nói trầm ấm: "Ý của ngươi là..."
Tiêu Linh Lung ngước đầu lên, ôm chặt hắn hơn, giọng nói dịu dàng như nước chảy: "Ta vẫn là hoàng đế, và ta muốn ban cho ngươi vinh quang mà không một nam nhân nào trên thế gian này có thể sánh được!"
Triệu Khang xúc động nghẹn ngào, hiểu được ý nghĩa to lớn của món quà mà nàng dành tặng. Đây chính là vinh quang tột bậc, độc nhất vô nhị mà một người đàn ông có thể khao khát.
Tiêu Linh Lung nhẹ nhàng cất tiếng: "Đỡ trẫm lên nào."
Nàng ngồi uy nghi trên long ỷ, long bào lộng lẫy tôn lên nhan sắc tuyệt mỹ, khiến người ta say đắm. Nhìn thấy cơ thể Triệu Khang run rẩy vì khao khát, Tiêu Linh Lung khẽ lau khóe miệng, xoay người vịn tay nắm long ỷ, nhấc cao tà váy, lộ ra đôi chân ngọc ngà nuột nà.
Tư thế mê người ấy khiến Triệu Khang không thể cưỡng lại. Nàng khẽ cất tiếng, giọng nói ngượng ngùng pha lẫn khao khát: "Hãy hầu hạ trẫm thật tốt."
"Tuân lệnh, thưa bệ hạ." Triệu Khang đáp lời, giọng nói đầy say mê.
Cả hai đắm chìm trong khoái cảm suốt một đêm cuồng nhiệt, trao tặng cho nhau tất cả những gì mình có.
Sáng hôm sau.
Ánh mặt trời dịu nhẹ len lỏi qua rèm cửa, chiếu sáng căn phòng. Hai người say giấc nồng trên chiếc long ỷ, quần áo vương vãi xung quanh.
Triệu Khang mở mắt, nhìn thấy Tiêu Linh Lung đang say ngủ bên cạnh, trong lòng tràn ngập yêu thương và áy náy. Hắn nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt trên mi nàng, thì thầm: "Linh Lung, ngươi không xứng đáng phải chịu đựng điều này... Ta..."
Tiêu Linh Lung cúi người, áp sát vào người Triệu Khang, má ửng hồng: "TRước đừng lấy ra. Hôm nay ta không muốn xuống long ỷ, ta muốn..."
Lời nói của nàng khiến Triệu Khang bừng bừng khí thế.
"Hôm nay, ta sẽ ở bên ngươi..."

Bình Luận

0 Thảo luận