Vô số vết kiếm chi chít khắp tường thành, xung quanh chẳng còn bóng người.
Giang hồ võ nhân ban đầu còn muốn xem Đông Hoàng và Kiếm Hoàng đại chiến, khi nhìn thấy kiếm khí ngập trời của Long Vô Tâm, chỉ hận cha mẹ sinh ra thiếu hai cẳng.
Loại náo nhiệt này há phải thứ bọn họ có thể xem sao?
Long Vô Tâm, một trong Tứ Hoàng, khóe miệng dính máu, mặt không chút biểu hiện nhìn người trước mặt.
So với hắn, Từ Vấn Đạo dường như thê thảm hơn, trên người ba vết kiếm, nhưng ánh mắt hưng phấn không hề giảm sút.
Nhìn thì có vẻ Đông Hoàng bị thương không nhẹ, nhưng chỉ có Long Vô Tâm mới biết, tên điên trước mặt căn bản không hề hấn gì.
Trên người hắn càng nhiều vết thương, hắn càng hưng phấn, đối thủ càng mạnh, hắn càng khoái trá.
Hơn nữa, xét về nội lực thâm hậu, có lẽ tên điên này mới là đệ nhất nhân trong Tứ Hoàng.
Giữa hai người, có một người mặc long bào.
Nhân Hoàng - Tiêu Vô Đạo!
"Mau mau, Tiêu Vô Đạo, Long Vô Tâm, hai người cùng lên đi! Hôm nay đánh bại hai người! Từ Vấn Đạo ta mới là thiên hạ đệ nhất chân chính!"
Nghe vậy, Long Vô Tâm không có cảm xúc gì.
Tiêu Vô Đạo lại tức giận đến mức suýt thổ huyết, nếu không phải hắn đến kịp thời, e rằng cả ngoại thành đã bị hai người này phá hủy.
Hơn nữa, mời hai người đến là để đánh nhau sao?
Nếu Triệu Khang lúc này xuất hiện, chẳng phải sẽ bị nhất võng đả tận (bắt gọn trong một mẻ lưới) sao?
Thấy Từ Vấn Đạo dường như muốn ra tay, Tiêu Vô Đạo hừ lạnh: "Từ Vấn Đạo, cho dù ngươi đánh bại cả hai chúng ta, ngươi cũng không thể trở thành thiên hạ đệ nhất."
Nghe vậy, Từ Vấn Đạo sững sờ, một chưởng đánh ra cũng dừng lại trước trán Tiêu Vô Đạo: "Ý ngươi là sao?"
Kể từ khi tu vi bước vào Nhị phẩm trung kỳ, hắn đã từng giao đấu với Tiêu Vô Đạo và Từ Hàng, Long Vô Tâm thì luôn trốn tránh.
Từ Vấn Đạo những năm gần đây chỉ cảm thấy rất nhàm chán, chí hướng cả đời của hắn chính là đánh bại võ giả thiên hạ, trở thành võ đạo đệ nhất nhân.
Nhưng hiện nay trên đời này, người có thể khiến hắn phải dốc toàn lực chỉ có ba người mà thôi.
Chỉ cần đánh bại ba người này, chí hướng cả đời của hắn coi như đã đạt thành, nhưng lúc này Tiêu Vô Đạo lại nói đánh bại hai người bọn họ cũng không thể trở thành thiên hạ đệ nhất, chẳng phải là nói đùa sao?
Tiêu Vô Đạo nhíu mày: "Trẫm chẳng phải đã truyền tin báo cho ngươi, Phật Hoàng Từ Hàng đã chết rồi sao?"
Từ Vấn Đạo khinh thường nói: "Tên hòa thượng chỉ biết thủ thế, chết trong tay ngươi ta không hề bất ngờ."
Tiêu Vô Đạo: "..."
"Phật Hoàng không phải do trẫm giết." Im lặng một lúc, Tiêu Vô Đạo lên tiếng.
Từ Vấn Đạo sửng sốt: "Không phải ngươi giết thì là ai? Chẳng lẽ là Long Vô Tâm?"
"Bức thư trẫm viết cho ngươi, ngươi không xem hết sao!" Tiêu Vô Đạo suýt nữa thì tức chết, tên điên này chẳng lẽ chỉ xem phần đầu là Phật Hoàng đã chết?
"Chuyện không quan trọng, xem làm gì. Ngươi mời ta đến, chẳng lẽ không phải là muốn đánh nhau với ta sao?" Từ Vấn Đạo hừ lạnh.
"Kẻ giết Phật Hoàng là người khác."
Tiêu Vô Đạo kiên nhẫn nói, mẹ nó, nếu lúc này hắn không bị thương nặng, có lẽ đã đánh tên điên thiếu não này một trận rồi, chứ không phải nhẫn nhịn như thế này.
"Là ai?" Từ Vấn Đạo lập tức hứng thú.
Tên hòa thượng Từ Hàng kia da dày thịt béo, người có thể giết hắn tuyệt đối là cao thủ!
So với sự nghi ngờ của Từ Vấn Đạo, Long Vô Tâm lúc này lại rất bình tĩnh, hắn đã sớm biết được toàn bộ sự tình từ bức thư của Tiêu Vô Đạo.
Trong lòng hiểu rõ, lần này mình nhất định phải liên thủ với Tiêu Vô Đạo và tên điên Từ Vấn Đạo.
Bởi vì người đó đã quay lại đòi nợ rồi!
"Nơi này không phải chỗ nói chuyện, theo trẫm vào cung, Từ Vấn Đạo, chẳng phải ngươi muốn khiêu chiến cao thủ thiên hạ, trở thành thiên hạ đệ nhất sao? Trẫm đảm bảo đối thủ lần này sẽ khiến ngươi hưng phấn tột độ!" Tiêu Vô Đạo cười khẩy.
...
Một trận đại chiến vì sự xuất hiện của Tiêu Vô Đạo mà kết thúc giữa chừng, trong Ngự Hoa Viên hoàng cung.
Đông Hoàng không khỏi nóng lòng lên tiếng: "Nói mau, Tiêu Vô Đạo, kẻ giết Từ Hàng là ai! Rốt cuộc là cao thủ nào? Hiện giờ đang ở đâu?"
Tiêu Vô Đạo mỉm cười: "Đừng vội, người này hiện giờ không có ở đế đô, nhưng nhất định sẽ có một ngày hắn xuất hiện."
"Ngươi dám lừa ta?" Ánh mắt Từ Vấn Đạo trầm xuống.
Long Vô Tâm lúc này lên tiếng: "Bệ hạ không có lừa ngươi, nếu thật sự là người đó, tu vi của hắn tuyệt đối ở trên cả ta và ngươi."
"Thật thú vị? Hai người một xướng một họa nói chuyện rốt cuộc là có ý gì, mau nói rõ ràng cho ta!"
Tiêu Vô Đạo lúc này mới nói: "Ngươi chỉ cần biết, hắn chỉ dùng một chiêu đã đánh bại trẫm."
"Không thể nào!"
Từ Vấn Đạo khiếp sợ tột độ, tuy hắn khi chiến đấu, người ngoài cũng cho hắn là kẻ điên, nhưng không có nghĩa là hắn ngốc.
Một chiêu đánh bại một Nhị phẩm trung kỳ, chuyện này tuyệt đối không có khả năng!
Long Vô Tâm cũng có chút khó tin, nếu thật sự như vậy, chẳng phải tên kia ba chiêu có thể giải quyết cả ba người bọn họ?
Vậy thì còn đánh cái gì nữa, trực tiếp đi treo cổ cho xong.
Tiêu Vô Đạo tiếp tục nói: "Chuyện này là thật, Phật Hoàng Từ Hàng cũng chết trong tay hắn, nhưng trẫm đã có cách đối phó với hắn, chẳng lẽ Từ Vấn Đạo ngươi sợ rồi sao?"
Từ Vấn Đạo sững sờ một lúc, sau đó cười ha hả: "Từ Vấn Đạo ta cả đời giao đấu vô số, chưa từng sợ ai bao giờ! Có tuyệt đỉnh cường giả như vậy, nếu không được giao đấu một trận thì thật đáng tiếc!"
"Tiêu Vô Đạo, ngươi cứ nói hắn là ai, ở đâu, ta lập tức đi tìm hắn! Hoặc là ta đánh bại hắn, hoặc là hắn đánh chết ta!"
Tiêu Vô Đạo lại cười: "Khâm phục, nhưng trẫm vẫn muốn nói, chỉ cần ngươi ở lại đế đô, người này nhất định sẽ xuất hiện, đến lúc đó ngươi muốn đơn đấu hay liên thủ với chúng ta đều tùy ngươi!"
Tên điên trước mắt này tuy thích nhất là đơn đả độc đấu, nhưng cũng không phải chưa từng liên thủ với ai.
Đặc biệt là khi đối mặt với loại đối thủ tuyệt đối không thể chiến thắng.
Hắn ta, Từ Vấn Đạo, không quan tâm là ỷ đông hiếp yếu hay không, dù sao cũng phải xông lên đánh cho đã tay đã rồi tính.
Nghe những lời này của Đại Nguyên thiên tử, Từ Vấn Đạo hừ lạnh một tiếng: "Tốt nhất là ngươi nói thật, trong vòng năm năm mà cao thủ này không xuất hiện, ta sẽ đổi hoàng đế cho Đại Nguyên!"
Tiêu Vô Đạo không trả lời, nhưng trong lòng cũng hừ lạnh một tiếng, chờ trẫm tìm được Quỳ Hoa Bảo Điển, đến lúc đó đừng nói là Triệu Khang, cho dù là Từ Vấn Đạo cũng không đáng ngại!
Nói xong, Từ Vấn Đạo liền trực tiếp rời khỏi Ngự Hoa Viên, Tiêu Vô Đạo cũng không sợ hắn rời khỏi đế đô.
Đông Hoàng đối với chuyện gì cũng không có kiên nhẫn, trừ khi là đánh nhau với cao thủ, trong trường hợp này, hắn sẽ còn kiên nhẫn hơn cả người câu cá mười vạn lần.
Chờ Từ Vấn Đạo rời đi, Tiêu Vô Đạo nhìn về phía Long Vô Tâm: "Lúc này là lúc trẫm và ngươi thương lượng cho kỹ càng."
Long Vô Tâm khẽ gật đầu, sau đó vẫn không nhịn được hỏi: "Bệ hạ có thể khẳng định là hắn?"
Tiêu Vô Đạo nói: "Thiên chân vạn xác."
"Xem ra, thật sự là đến đòi nợ rồi." Long Vô Tâm thở dài.
Năm đó, lúc Triệu Khang rời khỏi Càn quốc, từng để lại vô số sản nghiệp, những thứ này sau đó đều bị các đại thần triều đình chia chác hết, hành vi như vậy tự nhiên vấp phải sự phản đối của một số thuộc hạ tâm phúc của Triệu Khang.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận