Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Huyện Lệnh Đế Sư

Chương 228: : bệ hạ không cần sao

Ngày cập nhật : 2025-09-29 15:06:29
Triệu Khang tự nhận mình sở hữu kiến thức uyên bác, vượt xa thời đại, nhưng hắn vẫn không thể kiềm chế sự run rẩy trước vẻ đẹp hoàn mỹ trước mắt.
Vải quấn ngực bên trong sớm bị Triệu Khang kéo xuống một cách thô bạo. Long bào trên người cũng bị xé rách tan nát bởi bàn tay hung hãn, sự kích thích mãnh liệt hơn gấp trăm ngàn lần so với việc xé tất chân.
Hai ngọn tuyết phong đầy đặn như tượng trưng cho sự thánh khiết, Nữ Đế bệ hạ mang theo một viên Phỉ Thúy đỏ rực rỡ không tì vết. Viên ngọc được chạm khắc thành hình con phượng hoàng đang sải cánh, toát lên vẻ đẹp quý giá và sang trọng.
Con phượng hoàng như đang giang rộng đôi cánh giữa hai ngọn tuyết sơn, tạo nên một sự tương phản mãn nhãn giữa sắc trắng tinh khôi và đỏ rực rỡ.
Tiêu Linh Lung nhắm chặt hai mắt, mồ hôi lấm tấm trên trán, cảm nhận cơ thể trần trụi của mình bị Triệu Khang nhìn ngắm một cách hạ lưu.
"Đẹp quá!" Triệu Khang thốt lên trong sự si mê, sự kích thích mãnh liệt khiến Tiêu Linh Lung phải cắn chặt hàm răng.
Tuy nhiên, lúc này Triệu Khang lại như một đứa trẻ hư hỏng thích trêu chọc người khác. Nàng càng cố gắng kiềm chế, hắn càng muốn làm trái ý.
Cuối cùng, Triệu Khang cũng đạt được điều mình mong muốn, cả thể xác và tinh thần hắn đều được thỏa mãn tột độ.
"Đừng nhìn nữa! Đừng nhìn nữa!" Tiêu Linh Lung nức nở van xin, cố gắng xoay người nhưng bị Triệu Khang ôm chặt và hôn lên trán.
"Không sao cả, ngươi rất đẹp. Đẹp hơn tất cả phụ nữ khác." Triệu Khang nói với giọng điệu dịu dàng, nhận ra sự khác biệt trong phản ứng của Tiêu Linh Lung so với những người phụ nữ khác.
Nữ Đế bệ hạ không dám mở mắt nhìn Triệu Khang, hai tay che khuất cơ thể mình, giọng nói run run xen lẫn sự tự ti: "Thật... thật sao?"
"Thật sự! Linh Lung, ngươi thật hoàn hảo!"
Nằm trong vòng tay Triệu Khang, nghe những lời âu yếm của hắn, tâm trạng bồn chồn của Tiêu Linh Lung mới dần dịu lại.
Trái tim nàng rung động, ôm chặt lấy Triệu Khang và van xin: "Xin đừng... ta... ta chưa sẵn sàng, ta chưa chuẩn bị tốt."
Nghe vậy, Triệu Khang hít thở sâu để trấn tĩnh bản thân, ôm chặt nàng và nói: "Không sao cả, ta sẽ chờ ngươi đến khi ngươi sẵn sàng."
"Hôn ta."
Được lời hứa của Triệu Khang, Nữ Đế bệ hạ mới mở mắt và chủ động hôn hắn.
Triệu Khang đã là lão tài xế, lần trước ở Nguyên Giang huyện đã thấy qua Nữ Đế bệ hạ mẫn cảm, sớm đã hiểu được phải làm như thế nào mới có thể làm cho cái vưu vật đạt được cực hạn khoái hoạt.
Mỗi một lần hôn, nhẹ nhàng khiêu khích cùng kích thích thần kinh nữ đế bệ hạ, thanh âm dần dần không hề áp lực ngược lại trở nên có vài phần càn rỡ.
Ngay tại thời điểm Triệu Khang trắng trợn tiến công, một đạo tiếng gọi từ bên ngoài Chu Tước điện truyền đến.
"Bệ hạ, là ngài sao?"
Tiêu Linh Lung xoay người đứng lên, kéo chăn bao lấy ngọc thể của mình và Triệu Khang.
Triệu Khang cũng không dám thở mạnh, một loại hưng phấn khó có thể nói thành lời nổ tung trong máu.
Thanh âm Lục Uyên truyền đến: "Bệ hạ? Là ngài ở Chu Tước điện sao?"
Tiêu Linh Lung ho khan một tiếng: "Lục Uyên, không phải bảo ngươi đi xuống nghỉ ngơi sao?"
Tiếu nha hoàn đi tới tẩm cung trước, Triệu Khang nghe thanh âm cũng rõ ràng một chút, chợt nghe đối phương tựa như thở phào nhẹ nhõm.
"Bệ hạ nguyên lai thật sự là ngài, nô tỳ còn tưởng rằng tên nào không biết sống chết dám xông vào nơi đây."
Lục Uyên vừa nói, ánh mắt thấy được trên mặt đất long bào tàn tạ , nhất thời cả kinh thốt ra: "Bệ hạ, ngài cái này cũng quá cuồng dã đi!"
"Câm miệng! Nha đầu chết tiệt nói bừa cái gì!"
Nữ Đế bệ hạ chợt cảm thấy đại sự không ổn, vừa muốn mở miệng để Lục Uyên rời đi, nhất thời Tiêu Linh Lung cả người run lên.
Âm thanh thịnh hành từ trong miệng truyền ra, Lục Uyên vừa nghe nhất thời cả kinh, vội vàng rời khỏi tẩm điện, Triệu Khang liền nghe thấy tiếng cửa đại điện đóng lại.
Ngay sau đó lại nghe được Lục Uyên thanh âm: "Bệ hạ, ngài hôm nay luyện công?"
Triệu Khang trong chăn sách một tiếng: "Đây là có bí mật a!"
"Không, không có, không cần ngươi giúp. Ngươi mau lui xuống nghỉ ngơi đi. "Tiêu Linh Lung tức giận vươn tay bóp Triệu Khang đang giấu trong chăn.
Tên khốn kiếp này!
"A, vậy có muốn nô tỳ giúp ngài chuẩn bị tắm nóng không?" trong giọng nói Lục Uyên có chút thất vọng, dù sao dáng người bệ hạ cho dù nàng là nữ nhân cũng có chút mê luyến.
"Không, không cần, ngươi báo Mã tổng quản một tiếng, ngày mai không vào triều nữa."
Lục Uyên vừa nghe lập tức nhíu hai hàng lông mày vàng nhạt: "Bệ hạ, cái này làm sao có thể được? Cái kia, chuyện tình dục cố nhiên là nhân gian cực lạc, nhưng là cũng phải tiết chế a!"
"Đừng nói nữa, lui ra."
Nữ Đế bệ hạ khóc, xong rồi, toàn bộ để cho tên khốn kiếp kia nghe được.!
Thanh âm mềm mại, gần như nhập mị, Lục Uyên hoảng sợ. "Bệ hạ, cách gọi này có vẻ quá đáng!"
Nàng xác nhận lại: "Bệ hạ, ngài thực sự không cần nô tỳ hầu hạ sao?"
"Không cần!"
Tiêu Linh Lung nổi giận!
Lục Uyên đành ủy khuất lui ra ngoài, đóng cửa đại điện Chu Tước và canh gác bên ngoài đề phòng.
Mạnh mẽ hất chăn lên, Tiêu Linh Lung nhìn thấy tên khốn đã giết người ngày hôm đó, hắn đang nhìn mình với vẻ mặt vô tội!
Nữ Đế cúi đầu, hoàn toàn không để ý đến việc cơ thể đang hở hang, chìm trong im lặng xen lẫn tiếng nức nở: "Ngươi có cảm thấy..."
Lời nói dang dở, đôi môi đỏ mọng của nàng đã bị Triệu Khang chặn lại.
Sau khi kinh ngạc ban đầu, nàng ôm chặt Triệu Khang và đáp lại mãnh liệt.
Hơn nửa ngày sau, hai người mới rời nhau ra.
Triệu Khang ôm nữ nhân vào lòng, dịu dàng hỏi: "Là do luyện võ?"
Tiêu Linh Lung ừ một tiếng, cuộn mình trong lòng Triệu Khang như một con mèo nhỏ ngoan ngoãn: "Ta trời sinh kỳ kinh bát mạch cực hàn, danh y chẩn đoán sống không quá sáu tuổi. Phụ hoàng vì muốn kéo dài tính mạng cho ta đã bỏ ra số tiền lớn để cầu xin một bộ công pháp Thuần Dương."
"Chỉ là, mỗi lần sau khi luyện công, âm dương trong cơ thể ta giao hòa, khiến cho ta ham muốn tình dục mãnh liệt. Khi còn bé thì không sao, nhưng sau mười sáu tuổi, ta không thể nào kiềm chế được. Dục vọng càng tăng cao theo cảnh giới tu luyện."
Triệu Khang càng thêm đau lòng khi nghe điều này. Khó trách cơ thể nàng lại mẫn cảm như vậy. Nàng là một nữ hài đồng thời là hoàng đế, nên càng không thể chia sẻ bí mật khó nói này với người khác, nói chi đến việc tìm kiếm giải pháp. Hắn hỏi: "Lục Uyên là gì?"
"Nàng ấy lớn lên cùng ta từ nhỏ, trước kia sau khi luyện công..."
Giọng nói cuối cùng của nàng nhỏ dần đến mức không nghe rõ.
Triệu Khang cười khẽ: "Vậy bệ hạ không cần thần giúp đỡ sao?"
Nữ Đế nhìn hắn, bí mật lớn nhất và dáng vẻ không thể chịu nổi nhất của nàng đã bị nam nhân trước mắt này chứng kiến. Nàng không cưỡng lại, bật cười: "Vậy phải xem ngươi hầu hạ trẫm như thế nào. Nếu không bằng Lục Uyên thì thôi đi."
"Dựa vào ta, một nam nhân, còn không bằng nữ nhân? Nói đùa cái gì!"
Triệu Khang nổi giận. Tiêu Linh Lung khiêu khích cười, cúi người đến bên tai Triệu Khang và khẽ nói nhỏ. Triệu Khang lắc đầu: "Hai người chơi rất táo bạo."
Tiêu Linh Lung buông lỏng cả thể xác và tinh thần, nhắm mắt lại và ngẩng cao khuôn mặt xinh đẹp.
"Đau..."
(Chắc xong đời em rồi....há há)

Bình Luận

0 Thảo luận