"Tại sao lại rút lui! Tiếp tục công thành cho ta! Lũ hèn nhát... ọe!"
Trát Mộc Cáp nhìn đám tàn binh chạy trối chết từ cổng thành trở về, lửa giận ngút trời!
Binh lính dưới trướng hắn chưa bao giờ bỏ chạy như vậy! Hắn vừa phẫn nộ vừa nghi hoặc.
Sau khi mắng chửi một hồi, hắn nhìn xuống đám thuộc hạ đang ngồi bệt trên đất, người ngợm, mặt mày xám ngoét.
Bọn họ phần lớn đều như mất hết ý chí, ngồi thẫn thờ trên mặt đất, ánh mắt vô hồn, kẻ thì nôn khan không ngừng, người thì cúi gằm mặt tự hỏi kiếp trước mình đã tạo nghiệp gì mà kiếp này lại gặp phải cảnh ngộ thê thảm đến vậy.
Bị tạt phân, mà còn là phân đã được nấu chín! Trải nghiệm này chắc chắn 99,9% người trên đời sẽ không bao giờ gặp.
Thế mà hôm nay bọn họ lại may mắn trở thành 0,01% còn lại, hiện tại ai nấy đều khó mà chấp nhận nổi sự thật phũ phàng.
"Người các ngươi sao lại hôi thối thế này!"
Không ai trả lời, Trát Mộc Cáp cảm thấy có gì đó không ổn. Hắn hít một hơi, ngửi thấy mùi hôi thối nồng nặc trong không khí, trong lòng dâng lên dự cảm chẳng lành.
Một tên lính bị tạt đầy phân khắp người, run rẩy nước mắt ngắn dài, lao đến ôm lấy chân Trát Mộc Cáp khóc lóc thảm thiết: "Tướng quân! Xin người làm chủ cho chúng ta!"
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!"
Trát Mộc Cáp nhìn tên lính, thấy hắn từ đầu đến chân bị nhuộm đen, vàng, xanh lè như kiểu người rằn ri, người còn bốc lên mùi hôi thối kinh người, phải cố gắng lắm mới nhịn được mà hỏi.
Tên lính vừa khóc vừa nói: "Bọn chúng dùng phân tấn công chúng ta! Ta bị tạt thảm nhất! Đây... đây... tất cả đều là phân của bọn chúng, mà còn là phân đã được nấu chín!"
Ánh mắt Trát Mộc Cáp tối sầm lại, nhìn tên lính đang ôm chặt chân mình, nghiêm nghị hỏi: "Ngươi nói, trên người ngươi bị quân địch tạt đầy phân?"
"Đúng vậy tướng quân..."
Lời còn chưa dứt, tên lính đã bị Trát Mộc Cáp một cước đá bay, nhìn ống quần dính đầy phân, Trát Mộc Cáp tức đến suýt rút đao chém tên lính thành tám mảnh!
Hắn nghiến răng nghiến lợi, nhìn về phía thành trì kiên cố của Khúc Thành: "Quân Cảnh hèn hạ! Trát Mộc Cáp ta thề không đội trời chung với các ngươi! Toàn quân tập hợp, công thành!"
Đại quân một lần nữa tập kết!
Triệu Minh Nghĩa vẫn bình tĩnh đối phó: "Lâm Dịch, tới lượt ngươi!"
"Huynh đệ, có khách tới rồi, nhóm lửa nấu cơm thôi!"
Lâm Dịch quái gở hô lên, một bên nhét giấy vào mũi, thấy một lão bá bị bịt mũi chạy ngang qua, liền gọi giật lại: "Này, lão đi đâu đấy?"
"Ta muốn đi nhà xí!"
Lâm Dịch mừng rỡ: "Nhanh lên, nhanh lên, lại đây, "giải quyết" luôn vào cái nồi này, nguyên liệu tươi ngon thế này mà bỏ phí thì uổng lắm!"
Chẳng mấy chốc, phía dưới vang lên tiếng chửi rủa.
"Mẹ kiếp!"
"Phân tới rồi, mau né đi!"
"Đám chó má người Cảnh này thật ghê tởm!"
"Không được rồi! Tao chịu hết nổi rồi, huynh đệ mau rút lui thôi!"
"Đừng bỏ tao lại, kéo tao theo với!"
Tên lính quay đầu, nhìn đồng bạn toàn thân dính đầy phân, không chút do dự quay đầu bỏ chạy, coi như không nghe thấy gì.
Nhìn quân Kim một lần nữa bị đánh lui, xem ra trong thời gian ngắn bọn chúng sẽ không dám manh động nữa.
Lâm Dịch ném thùng phân đi, mệt mỏi ngồi bệt xuống đất: "Mẹ nó chứ, mệt chết ông rồi, không ngờ phân lại lợi hại đến vậy! Lão Lâm ta hôm nay được mở mang tầm mắt rồi."
Thấy thành trì được bảo vệ, Triệu Minh Nghĩa cũng nở nụ cười: "Nghe nói vị quốc sư Đại Càn kia khi nấu kim dịch còn cho thêm cả kịch độc vào, đúng là không nóng chết cũng bị hôi chết, không hôi chết cũng bị độc chết!"
Lâm Dịch há hốc mồm: "Độc ác thế, hắn còn là người sao!"
Triệu Minh Nghĩa cười ngượng, không tiếp lời Lâm Dịch.
Lâm Dịch vừa lau chùi đao, vừa ngồi trên mặt đất: "Nhưng mà Triệu đại nhân, chúng ta phải nghĩ cách khác thôi, dựa vào phân mãi cũng không phải là kế lâu dài."
"Cho dù châu mục đại nhân biết được tình hình bên này, phái viện binh tới, thời gian nhanh nhất cũng phải mất năm ngày. Nếu quân địch tăng thêm binh lực, e rằng chúng ta không giữ nổi Khúc Thành này."
Triệu Minh Nghĩa gật đầu: "Đó cũng là điều ta lo lắng nhất."
Nói rồi, vẻ mặt Triệu Minh Nghĩa trở nên kiên định: "Nhưng chỉ cần chúng ta có thể kiên trì thêm một ngày, triều đình sẽ có thêm một ngày để ứng phó."
"Lũ đám người này không biết từ đâu chui ra dám tấn công nước ta, binh lực của chúng chắc chắn không ít, tuyệt đối không thể để chúng chiếm được Cổ Châu!"
Ánh mắt Lâm Dịch lóe lên tia máu tàn nhẫn: "Muốn xâm chiếm lãnh thổ Đại Cảnh ta? Phải xem đao trong tay chúng ta có đồng ý hay không! Ngươi nghỉ ngơi một chút đi, ta đi tuần tra phía sau thành."
Trát Mộc Cáp nằm mơ cũng không ngờ, bản thân là lão tướng dày dạn kinh nghiệm sa trường, lại có một ngày bị phân đánh bại.
Trong lòng vừa buồn bực vừa không nỡ ép thuộc hạ tiếp tục công thành, dù sao mấy đợt công thành trước, đám binh lính chạy về đều có vẻ bị ám ảnh tâm lý rồi.
Ép bọn họ nữa, không chừng sẽ xảy ra binh biến!
Hắn viết chi tiết tình hình công thành vào thư, sai người gửi về hậu phương cho Hách Liên Uy.
Nhận được thư, Hách Liên Uy vô cùng kinh ngạc: "Quả nhiên thiên hạ to lớn, chuyện gì cũng có thể xảy ra, người Cảnh hay lắm, cho ta một bài học nhớ đời!"
Tên đại hán bện tóc bên trái cười nói: "Hách Liên tướng quân, chẳng lẽ tiền tuyến bị chặn lại rồi?"
Hách Liên Uy cười khẽ: "Đúng vậy, cho nên Hô Diên tướng quân, các ngươi tới thật đúng lúc, Bình Bắc Vương trước kia nói không sai, luận về tác chiến kỵ binh, Đại Kim chúng ta vô địch thiên hạ, nhưng luận về công thành phá lũy, chúng ta kém xa các ngươi."
Hô Diên Trác cười: "Hách Liên tướng quân khách sáo rồi, Bình Bắc Vương chính là đã đoán trước được điểm này, cho nên mới để ta dẫn quân ngày đêm kiêm trì chạy tới đây."
"Giờ đã bị người Cảnh phát hiện, chúng ta phải tăng cường công kích, chờ Bình Bắc Vương giá lâm mới có thể có thêm không gian chiến lược!"
"Tốt!"
Hách Liên Uy đứng dậy: "Vậy chúc tướng quân trận đầu tiên đại thắng!"
"Mượn lời cát tường của tướng quân!"
Gần đến chiều, tên lính trên tường thành Khúc Thành vẫn luôn quan sát động tĩnh của địch quân đột nhiên lớn tiếng hô lên.
"Triệu đại nhân, quân địch có viện binh!"
Triệu Minh Nghĩa đang suy nghĩ kế sách đối địch, nghe vậy lập tức đứng bật dậy, chạy đến bên tường thành, nheo mắt nhìn ra xa, chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát.
Bởi vì hắn nhìn thấy xe công thành, ngoài đó ra còn có thang mây, xe lao phá thành... đủ loại dụng cụ công thành!
Bộ binh công thành của địch cuối cùng cũng đã tới!
"Địch tập kích! Chuẩn bị!"
Triệu Minh Nghĩa hét lớn, tất cả binh lính đều căng thẳng tinh thần, Lâm Dịch cũng bước tới.
Nhìn xe công thành cao hơn mười mét, còn có cự phá thành chuyên dùng để phá cổng thành, trong mắt hắn không hề có chút sợ hãi nào, thay vào đó là vẻ bình tĩnh đến đáng sợ.
Hắn ngẩng đầu nhìn lá cờ "Vũ" bay phấp phới trên cao.
Lá cờ một khi đã giương lên, chỉ có hai kết cục khi hạ xuống.
Không chết thì là ta sống!
Nhìn quân địch bắt đầu lắp ráp cự phá thành, Triệu Minh Nghĩa đã lường trước được chuyện sắp xảy ra.
"Lâm Dịch, thông báo cho bá tánh rút về thành sau, một khi cổng thành thất thủ lập tức mở cổng thành sau, để bá tánh chạy thoát."
"Lý Thắng, dẫn một nghìn người của ngươi, sau khi thành phá, chỉ cần còn một người sống sót, phải yểm hộ bá tánh rút lui an toàn!"
Lý Thắng im lặng nghe, hắn bình thường ít nói, không giỏi ăn nói, lúc này nhìn chàng trai trẻ tuổi đang ở lại Khúc Thành chỉ huy mọi người thủ thành.
Hắn giơ ngón tay cái lên: "Trước kia là chúng ta nhìn lầm rồi, ngươi so với ai khác đều là nam tử hán!"
Triệu Minh Nghĩa cười khẽ: "Vợ ta cũng nói như vậy!"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận