"Ngoài ra, Minh Châu công chúa sẽ mở rộng giao thương giữa Minh Châu thương hội và Cảnh quốc."
Ngô Quan Hải có chút áy náy nói: "Việc này chưa kịp thương lượng với quốc sư, Quan Hải tự ý quyết định, ngươi thấy thế nào?"
Triệu Khang cười nói: "Giữa chúng ta không cần khách sáo như vậy, nước Cảnh có thể nhân cơ hội này kiếm được chút lợi ích, ta cũng rất vui, tổng không thể để ta ăn thịt mà các ngươi ngay cả canh cũng không được húp chứ?"
"Quả là hào phóng!" Ngô Thiên Hổ giơ ngón tay cái lên.
Minh Châu công chúa theo như giao ước là thua Triệu Khang, Ngô Quan Hải lấy việc này ra để đàm phán, nói nghiêm khắc thì có chút không đàng hoàng.
Nhưng cũng như Triệu Khang đã nói, mối quan hệ giữa Đại Càn và Đại Cảnh bởi vì mối quan hệ giữa hắn và Diệp Hồng Tuyết mà trở nên mật thiết, đã sớm không còn đơn giản như lúc ban đầu hội minh nữa.
Nói cách khác, chẳng phải Triệu Khang cũng là quốc sư của nước Cảnh sao?
Diệp Hồng Tuyết nhìn về phía Ngô Quan Hải: "Điện hạ muốn thông thương với nước Tề?"
Ngô Quan Hải gật đầu: "Không sai, trong quốc sách mà quốc sư viết cho phụ hoàng có đề cập đến, ngoại thương mới là con đường có thể nâng cao kinh tế quốc dân một cách tối đa."
"Nói thật, nước Cảnh chúng ta tuy là người hưởng lợi cuối cùng của trận chiến kia, nhưng xét về thực lực kinh tế so với nước Chu và nước Tề vẫn còn kém xa. Ở kinh đô nước Chu này, một chiếc bánh nướng bình thường có thể bán với giá năm văn tiền."
"Gạo càng đắt hơn, ba mươi văn một cân, lại còn là gạo cũ hai năm, phải biết rằng ở nước Cảnh cho dù là gạo mới cũng không bán được giá này."
"Không phải là đồ của nước Cảnh chúng ta rẻ hơn so với nước Chu, mà là sức mua của dân chúng nước Chu vượt xa nước Cảnh chúng ta. Trong tay người dân có tiền đã đẩy giá cả lên cao, tăng trưởng mức tiêu thụ. Quốc sư, có phải vậy không?"
Triệu Khang gật đầu có chút bội phục, quả nhiên là thái tử!
Hiện tại các vị trữ quân của các nước e rằng trước mặt Ngô Quan Hải, đều chỉ có thể là đồ chơi!
Người này mới có thể nói là chân chính văn võ song toàn, người thừa kế ngôi vị hoàng đế tốt nhất!
Lúc này, Ngô Quan Hải nói sơ qua về ấn tượng của mình đối với mỗi người trong bữa tiệc ngày hôm qua, ngay cả một số quan viên phẩm cấp thấp cũng có đánh giá.
Đối với Lý Mộc Dịch cũng bày tỏ sự nghi hoặc giống như Triệu Khang.
"Chu đế Lý Thừa Côn, khí phách phong cốt đều rất tốt, có thể cầm lên được cũng có thể bỏ xuống được. Còn tên đại hoàng tử Lý Mộc Dịch này theo ta thấy, cũng là một nhân vật không thể xem thường. Đối với chúng ta mà nói, mức độ nguy hiểm còn hơn cả Lý Mộc Sâm hiện đang lộ rõ tài năng."
"Ta cũng có cùng suy nghĩ."
Triệu Khang tán thành một câu, sau đó nói: "Tạm thời cứ như vậy đi, thời gian cũng không còn sớm, tối nay cứ nghỉ ngơi trước, xong việc chúng ta chơi hai ngày rồi về."
Ngô Quan Hải đứng dậy nói: "Vậy ta đi nói với Minh Châu công chúa một tiếng, ngươi đã đồng ý rồi."
Nói xong, Ngô Quan Hải nhìn thoáng qua số ngân phiếu trải trên bàn của Triệu Khang với vẻ ghen tị, trong lòng cảm thán.
Lần trước từ nước Tề kiếm được hơn chục triệu mang về nước Cảnh, lần này lại kiếm được của nước Chu một ngàn vạn.
Với tính cách của Triệu Khang, số tiền này e rằng đến lúc đó lại giao cho vị nữ đế bệ hạ nào đó để phát triển nước Đại Càn.
Có một vị quốc sư biết cách kiếm tiền như vậy, quả thực là không cần phải lo lắng về tiền bạc.
Phải biết rằng hiện tại ở nước Cảnh có câu nói như thế này, chỉ cần Triệu Khang còn ở đó, hộ bộ thượng thư không cần làm gì cả, cứ việc ngồi chờ nhận bổng lộc là được.
Thiếu tiền?
Triệu Khang sẽ lo liệu!
Triệu Khang cười lấy xấp ngân phiếu đã điểm xong từ trong lòng ngực ra đưa qua: "Hai chúng ta sòng phẳng."
Lần trước nước Đại Càn thiếu tiền, Diệp Hồng Tuyết nhận được thư liền đặc biệt vào hoàng cung tìm Ngô Như Long mượn năm triệu lượng, để Tần Ngọc Phụng mang về nước, hắn vẫn chưa quên.
Ngô Quan Hải cười nói: "Biết sớm quốc sư lợi hại như vậy, lúc trước mượn tiền, đáng lẽ phải là chín bỏ làm mười ba rồi!"
Triệu Khang trợn mắt: "Ta đã bảo ngươi là đồ bủn xỉn mà!"
Mọi người cùng cười.
Ngày hôm sau.
Triệu Khang dậy từ sớm, nắm tay Diệp Hồng Tuyết đi ra sân, tối hôm qua đã nói chuyện với Ngô Quan Hải, hôm nay cùng nhau đi dạo chơi ở kinh đô Yến quốc.
Trong sân, một bóng hình xinh đẹp đang uống trà, nhìn thấy Triệu Khang trong lòng khẽ hừ một tiếng, sau đó cố ý đứng dậy hành lễ: "Nô tỳ tham kiến Triệu quốc sư."
Người này không phải Minh Châu công chúa thì còn ai vào đây?
Triệu Khang cười nói: "Tốt lắm tốt lắm, sao không vào hầu hạ bản quốc sư thức dậy?"
Minh Châu công chúa tức giận: "Triệu Khang, ngươi thật quá đáng, vậy mà lại dám trước mặt nhiều người như vậy đưa ra yêu cầu đó! Sao trước đó không thương lượng với ta một tiếng!"
Triệu Khang cười tủm tỉm nói: "Công chúa điện hạ, lời này của người oan uổng cho ta rồi, trước đó rõ ràng là ngươi cầu xin ta cứu ngươi, vì muốn nghĩ cách giúp ngươi thoát khỏi bể khổ, ta đã rụng mất bao nhiêu sợi tóc rồi!"
"Ngươi được lợi còn muốn kêu ca, vậy không bằng chúng ta lại so tài với tên nhị hoàng tử kia một trận, đến lúc đó ta thua hắn. Để ngươi cao hứng ngồi lên ngôi vị Đại Chu hoàng phi?"
"Ngươi! Ta nói không lại ngươi!" Minh Châu công chúa tức giận dậm chân.
"Được rồi, chiếm được tiện nghi còn muốn giở trò." Diệp Hồng Tuyết lên tiếng hòa giải, Triệu Khang cũng không trêu chọc đối phương nữa.
Minh Châu công chúa sau đó nhìn về phía Diệp Hồng Tuyết, bước tới gần, trong giọng nói mang theo vẻ kính nể: "Không ngờ vị tỷ tỷ này chính là nữ Võ Thần nước Cảnh, hôm trước là muội muội thất lễ rồi."
Diệp Hồng Tuyết thản nhiên cười: "Công chúa điện hạ khách khí rồi, chỉ là hiện tại ta đã không còn là võ giả, Võ Thần hay không cũng chỉ là chuyện nực cười mà thôi."
Đối với những chuyện đã qua, Diệp Hồng Tuyết cũng là người biết tiến biết lui, không bao giờ hối hận.
Minh Châu công chúa ngẩn người, còn muốn hỏi gì đó, thì tiếng gọi của Ngô Quan Hải đã cắt ngang.
"Quốc sư, công chúa điện hạ! Hai người dậy sớm vậy!"
Triệu Khang: "Đều đã nói chuyện một lúc rồi, tên nhóc này chậm chạp thật."
"Mọi người đây là muốn ra ngoài sao?" Minh Châu công chúa tò mò hỏi.
Ngô Quan Hải mỉm cười: "Điện hạ nói đúng, sắp phải hồi quốc rồi, chúng ta dự định đi dạo quanh kinh thành Yến quốc một vòng, không biết điện hạ có hứng thú cùng đi không?"
"Chuyện này... vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh." Minh Châu công chúa gật đầu, ở trong Quốc Tân quán này có thể buồn chết người.
Hơn nữa còn có Triệu Khang và những người khác cùng đi, nàng cũng muốn nhân cơ hội này tìm hiểu thêm về vị quốc sư Đại Càn này.
Chỉ là mọi người đều không ngờ, bọn họ vừa đến cửa đã bị người chặn lại.
Trước cửa, một thư sinh mặc áo bào trắng, là một trong những người tham gia thi văn hội hôm qua, cung kính nói: "Thái tử điện hạ, công chúa điện hạ, Triệu quốc sư, viện trưởng đặc biệt phái tại hạ đến đây, mời chư vị cùng đến thư viện một chuyến."
Mọi người đều có chút kinh ngạc, Triệu Khang hỏi: "Công Tôn đại sư?"
Người đến từ thư viện gật đầu nói: "Chính xác. Viện trưởng biết chư vị không lâu nữa sẽ rời khỏi nước Chu, cảm khái sau này có lẽ rất lâu nữa mới gặp lại, vì vậy đặc biệt mời chư vị đến thư viện làm khách, xe ngựa đã chuẩn bị xong, không biết chư vị có thể nể mặt hay không?"
"Mọi người thấy sao?" Triệu Khang hỏi, đối với thư viện hắn vẫn có chút hứng thú, dù sao đi đâu mà chẳng phải chơi?
"Quan Hải cũng sớm muốn được xem thử thư viện có hình dạng như thế nào rồi." Ngô Quan Hải mỉm cười nói.
Minh Châu công chúa nói: "Ta thế nào cũng được."
Diệp Hồng Tuyết khẽ gật đầu.
Triệu Khang: "Vậy thì làm phiền ngươi rồi."
Người đến từ thư viện vội vàng nói: "Không phiền không phiền, đa tạ chư vị, mời lên xe."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận