"Oa... Oa..."
Tiếng trẻ con bi bô tập nói vang lên, Triệu Khang quay đầu lại thì thấy Ngô Tuyết Tình đang bò về phía mình.
Hắn thuận tay ném điếu thuốc trong tay, đá nhẹ vào người Triệu Phú Quý đã lớn hơn một tuổi: "Đi lấy bình sữa đi, không thấy Tiểu Tuyết đói rồi sao? Làm ca như thế đấy."
"Vâng..."
Triệu Phú Quý năm tuổi kéo dài giọng, lẩm bẩm: "Đúng là Phượng hoàng rụng lông không bằng gà, ta đường đường là thiếu gia Triệu gia mà cả năm nay cứ như trâu ngựa cho con bé sai khiến."
"Nhìn cái mặt ngươi kìa, bảo làm chút việc cũng càm ràm." Triệu Khang nhận lấy bình sữa, bế cô con gái nhỏ lên.
"Con cũng là con nít, cũng cần cha mẹ yêu thương chứ." Triệu Phú Quý phản bác.
"Biết rồi, cha yêu con, con có thể đi được rồi."
"Hận không thể là phận nữ nhi!"
Ngẩng đầu thở dài một tiếng, nhìn đế giày của cha mình giơ lên, Triệu Phú Quý cười khan một tiếng rồi chạy đến bên cạnh Diệp Hồng Tuyết.
"Nhị nương người xem, cha lại muốn đánh con kìa!"
"Con còn mặt mũi mà nói."
Diệp Hồng Tuyết cũng tức giận véo má Triệu Phú Quý: "Hôm qua nếu con không nhét Tiểu Tuyết vào túi rồi mang ra ngoài chơi, thì hắn đã trừng mắt với con chưa? Không đánh chết con là hắn đã nương tay lắm rồi."
"Khụ khụ, con không phải sợ muội muội ở nhà lâu buồn chán sao, nên mới dẫn muội muội đi du sơn ngoạn thủy cho khuây khỏa."
Triệu Khang nhất thời nổi giận: "Cho nên thằng nhóc con nhà ngươi nhét con bé vào chậu, cùng Tiêu Chấn Bang đẩy đi chơi trong nước?"
"Giận quá hại thân, cha bớt giận." Triệu Phú Quý vội vàng nấp sau lưng Diệp Hồng Tuyết.
Nàng bất đắc dĩ, liếc Triệu Khang một cái: "Đứa nhỏ này hoàn toàn là giống y như ngươi, sau này lớn lên nhất định cũng là một tên tiểu ma vương."
"Nghiệp chướng kiếp trước, nhận mệnh đi." Triệu Phú Quý nói.
Câu nói này khiến Triệu Khang và Diệp Hồng Tuyết đều á khẩu, đúng lúc này Tần Ngọc Phượng từ bên ngoài đi vào: "Phu quân, Phương công công ở ngoài cửa, bệ hạ cho mời chàng vào cung."
"Được."
Giao con gái nhỏ cho Ngọc Phượng, Triệu Khang thay bộ quần áo khác rồi vào hoàng cung.
Đi thẳng đến ngự thư phòng, Triệu Khang vừa bước vào cửa, Tiêu Huyền Sách đang nhàn nhã uống trà, bên cạnh Tiêu Chấn Bang đầu đội mấy quyển sách, đang quỳ.
Triệu Khang bật cười: "Đang dạy dỗ hả?"
"Ngươi còn mặt mũi mà nói, cái thằng nhóc này bị thằng con trời đánh nhà ngươi dẫn dắt nên cũng hư hỏng theo, dám đi rình trộm cung nữ tắm rửa." Tiêu Huyền Sách bực bội nói.
Triệu Khang cười ha ha: "Đừng nói bậy, Phú Quý nhà ta mấy hôm nay đều ở nhà đọc sách mà."
Con trai nhà mình, ra ngoài vẫn phải nói đỡ cho nó vài câu chứ.
Tiêu Chấn Bang cũng không dám hé răng, quỳ rất nghiêm chỉnh.
Không còn cách nào khác, hắn và Triệu Phú Quý cùng đường cùng chung số phận khi có hai ông bố như vậy, thật sự là rất khổ.
Triệu Khang hoàn toàn là vì muốn cho con trai mình có một tuổi thơ trọn vẹn, nên khi đánh cũng không nương tay.
Còn Tiêu Huyền Sách, Triệu Khang nghi ngờ gã này có phải muốn đòi lại tất cả những trận đòn mà mình đã từng ăn hay không.
Ra tay thì không nặng, nhưng mà không chịu nổi tần suất nhiều a!
Hai người một người chú trọng chất lượng một người chú trọng số lượng, khiến cho hai đứa nhỏ khi ở bên nhau chỉ toàn bàn tán về chuyện bị đánh.
Rót cho Triệu Khang một ly trà, bảo hoàng tử ra ngoài quỳ, Tiêu Huyền Sách mới lên tiếng: "Tất cả mọi thứ đã chuẩn bị ổn thỏa. Toàn bộ hỏa khí đều đã được vận chuyển đến tiền tuyến."
"Đại pháo một nghìn năm trăm khẩu, khinh khí cầu thêm ba trăm cái, lựu đạn, thuốc nổ, đạn pháo, lương thảo quân nhu, đủ để ngươi đánh nhau ba năm ở đó."
"Theo như người của chúng ta dò la được trong một năm qua, từ biên giới Đại Hạ đến kinh đô, cho dù là cưỡi ngựa nhanh nhất cũng phải mất khoảng hai tháng."
"Xa thật đấy." Triệu Khang cúi đầu.
Tiêu Huyền Sách gật đầu: "Cho nên ngươi cứ lo liệu đi, đánh nhanh thắng nhanh, tìm xem có tìm được đáp án mà ngươi muốn hay không."
"Mặc dù ta cũng cảm thấy có chút hoang đường, nhưng biết đâu trên đời này thật sự có chuyện chết đi sống lại chứ? Ta muốn gặp lại tỷ tỷ của ta."
Triệu Khang lộ ra nụ cười chua xót, ngẩng đầu lẩm bẩm: "Ta cũng rất nhớ nàng, nàng đã lâu rồi không đến trong giấc mơ của ta."
Một năm chuẩn bị cho cuộc chiến này, Triệu Khang đã từng tràn đầy hy vọng đến Uyên Ương thôn, đến căn nhà tranh đổ nát nơi bọn họ nhặt được Công Tôn Vân Tú ở đó hơn một tháng trời.
Nhưng chẳng có gì xảy ra, hắn cũng từng trở về Nguyên Giang, mấy lần muốn tự tay đào ba ngôi mộ đó lên.
Nhưng lại sợ mình không tiếp nhận nổi mà từ bỏ, có những chuyện chỉ cần chưa có kết quả, thì có thể ôm hy vọng mãi mãi.
Triệu Khang không cần gì cả, chỉ cần một chút hy vọng này.
"Hay là dẫn theo đám phu nhân bọn họ cùng đi?" Tiêu Huyền Sách nói.
Triệu Khang đứng dậy: "Không cần đâu, chỉ là một Đại Hạ mà thôi, nửa năm là đủ rồi."
Trở về nhà.
Triệu Khang triệu tập mọi người, nói chuyện mình muốn chinh phạt Đại Hạ.
"Nếu như ở Đại Hạ cũng không tìm được manh mối gì, vậy có lẽ là Triệu Khang ta số mệnh đã định. Nhưng mà, ông trời sinh ra ta, ta mặc kệ."
"Ta sẽ chết như thế nào, do ta quyết định!"
Nhìn đôi mắt bình tĩnh của Triệu Khang lúc này, Diệp Hồng Tuyết đột nhiên cười, gật đầu: "Chúng ta đợi chàng trở về."
Cho dù không ai nhắc đến, nhưng ngày nào họ cũng ở bên nhau, làm sao có thể không nhận ra chứ?
Ngoại trừ Elizabeth là người nhỏ tuổi nhất, thì những người còn lại đều ít nhiều lưu lại dấu vết của năm tháng.
Kể cả Diệp Hồng Tuyết vốn chưa bao giờ trang điểm, thì gần đây cũng để Tần Ngọc Phượng trang điểm cho mình.
Nhưng Triệu Khang vẫn là Triệu Khang đó, nếu không phải vì mái tóc bạc trắng, và bộ râu không còn cạo nữa.
Thì sẽ không ai tin hắn đã hơn ba mươi tuổi.
Tuy nhiên hiện tại Triệu Khang đã nói rõ, nếu lần này đi Đại Hạ không có được thông tin hữu ích gì.
Vậy thì chúng nữ muốn ra đi lúc nào cũng được, hắn cũng không muốn sống một mình trên cõi đời này nữa.
Con người ta luôn có lúc không chống đỡ nổi, trái tim hắn cũng là thịt mà.
Mọi người cũng khẽ gật đầu, không nói thêm gì nữa, ăn cơm tối xong liền cho người đến đón Tiểu Phú Quý và Ngô Tuyết Tình đi.
Sáng sớm hôm sau, Triệu Khang dẫn theo Trương Long, Điếu ca... lên đường.
Cũng trong khoảng thời gian hắn đến doanh trại quân đội.
Đông Vực Đại Hạ.
Một năm trôi qua, Đông Phương Vũ rốt cuộc cũng không nhận được bất cứ tin tức gì.
Lưu Yến Nhiên cứ như bốc hơi khỏi thế gian, người hắn phái đi vừa ra khỏi cửa ải đã bị Ngũ Hùng và Chu Long phái binh chặn giết.
Cảm giác đó giống như toàn bộ Đại Hạ đều bị hai tên tướng quân nước Càn này bao vây vậy.
Toàn bộ Đại Hạ rơi vào trạng thái căng thẳng tột độ, quân dự bị liên tục được điều động đến biên giới, nhưng dù là hắn hay Đông Phương Thác đều cảm thấy bất an trong lòng.
Quân Càn đóng giữ bên ngoài biên giới giống như một thanh đao treo lơ lửng trên đầu tất cả mọi người, không ai biết nó sẽ rơi xuống lúc nào.
Nhưng có thể khẳng định là nó nhất định sẽ rơi xuống, cho nên Đông Phương Vũ không biết rốt cuộc là sai ở đâu.
Hắn từ biên giới trở về hoàng đô, một năm qua vô số lần đến hoàng lăng.
Hôm nay hắn cũng lại đến hoàng lăng, đi vào trong lăng mộ.
Bên trong lăng mộ không hề u ám, phía sau cỗ quan tài bằng đá khổng lồ là một bức tường rồng khổng lồ.
Bên trong cỗ quan tài bằng đá này chính là vị hoàng đế khai quốc Đại Hạ cách đây ba trăm năm.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận