Ánh mắt Triệu Khang hạ xuống, nhìn Ngô Niệm Khang đang ngước lên đối diện với mình.
Lúc nãy, khi đi ngang qua một con suối nhỏ, người con gái đã dùng nước rửa sạch bụi bẩn trên mặt, mái tóc rối bời khiến nàng trông vẫn còn tiều tụy.
Nhưng dung nhan ấy lại vô cùng xinh đẹp, có thể nói là khuynh quốc khuynh thành.
Trong lòng Ngô Niệm Khang cũng có chút bối rối, quá giống!
Thật sự rất giống người mà Bệ hạ đã miêu tả, mái tóc bạc trắng, tu vi võ công thâm sâu khó lường. Chỉ tiếc rằng tài vẽ vời của Bệ hạ không được tốt lắm, lời miêu tả kết hợp với tranh vẽ của các họa sĩ trong cung cũng chẳng ra sao.
Ngay lúc Ngô Niệm Khang định lên tiếng hỏi thì Triệu Khang đã mở lời trước: "Ngươi là người nhà họ NGô nào?"
Ngô Niệm Khang nhìn chằm chằm vào hắn, trực tiếp nói rõ lai lịch, nàng muốn đánh cược một phen.
"Nhà họ Ngô nước Cảnh."
Giờ đây thiên hạ đã thuộc về Đại Nguyên, mặc dù nàng có nơi để dung thân, chỉ cần trốn tránh thì có thể an ổn sống hết đời. Nhưng nàng không muốn như vậy!
Nàng muốn tìm người mà Bệ hạ đã nhắc đến, nói với hắn rằng Bệ hạ mỗi ngày đều rất nhớ hắn!
Càng muốn nói cho hắn biết, năm xưa nước Cảnh, Nữ đế nước Cảnh đã làm những gì vì hắn!
Vì những người đó, nước Cảnh không tiếc khai chiến với nước Càn, đánh đến mức trời long đất lở, cho đến khi diệt vong, những người đó vẫn được bảo vệ chu toàn.
Ngô Niệm Khang vĩnh viễn không thể quên.
Nữ tử tóc mai bạc trắng, khoác long bào, đứng giữa thành trì chìm trong khói lửa đã nói những lời này.
"Nếu ngươi gặp được hắn, ngươi hãy nói với hắn, Ngô Tuyết Tình ta không làm theo mong muốn của hắn và phụ hoàng, là vì ta muốn bảo vệ những người mà hắn quan tâm. Không phải ta không nghe lời, bảo hắn đừng trách ta."
Nghe thấy ba chữ "nhà họ Ngô nước Cảnh", trái tim Triệu Khang run lên, bàn tay vô thức siết chặt.
Trước đây, khi nghe tin nước Cảnh diệt vong trên biển, hắn đã đoán rằng cô nương ấy có lẽ cũng không còn, nhưng sau bao nhiêu năm trải qua sinh ly tử biệt.
Hắn đã trở nên chai sạn, vì vậy không còn quá nhiều cảm xúc.
Giờ khắc này, đối diện với một người con gái có khả năng là hậu duệ của cô nương ấy, khiến hắn khó lòng giữ vững tâm trạng, vội vàng hỏi: "Hoàng thất nước Cảnh?"
Nhìn ánh mắt dường như trở nên nóng bỏng và ngữ tốc tăng nhanh của hắn, Ngô Niệm Khang dường như hiểu ra điều gì đó, sống mũi cay cay, giọng khàn khàn: "Người cả đời không lấy chồng, ta là con nuôi được người đổi tên."
"Người nói người hài lòng với ta nhất, bởi vì ta còn xinh đẹp hơn cả người lúc trẻ, người nói người nhận nuôi ta chỉ muốn xem ta như một món quà tặng cho một người."
"Ta hỏi người đó là ai, người nói người đó tên Triệu Khang, là người tài giỏi nhất nhưng cũng đáng thương nhất thiên hạ này, người không muốn khi hắn trở về sẽ đau lòng vì nước Càn đã thay đổi."
"Nhưng người đã già rồi, người không thể ở bên cạnh hắn nữa, vì vậy người đã chuẩn bị rất nhiều món quà như ta."
"Nếu người đó trở về, nếu người không còn nữa, vẫn sẽ có một Nữ đế nước Cảnh xinh đẹp chờ đợi hắn."
"Nhưng người đến chết cũng không được gặp lại người đó!"
"Người nói xin lỗi, người đã phụ lòng tiên đế và người đó, người không phải không nghe lời, người muốn bảo vệ một số người, vì vậy đã khiến nước Cảnh phải gánh chịu họa diệt vong, nhưng người không hối hận!"
"Người hi vọng người đó đừng trách người."
Nhìn TRiệu Khang như mất hồn, Ngô Niệm Khang đứng dậy, nước mắt lưng tròng khẽ hỏi: "Triệu Khang, tại sao, bây giờ huynh mới trở về!"
Ngọn lửa trại bập bùng lúc sáng lúc tối, giống như tâm trạng con người.
Triệu Khang thêm một nhánh cây vào đống lửa, bên cạnh là Ngô Niệm Khang đang đắp áo khoác của hắn, không ngủ mà chỉ nhìn chằm chằm vào mặt hắn.
Gương mặt tuấn tú, là món quà, nàng rất hài lòng với người nhận quà này.
Triệu Khang liếc nhìn nàng, dịu giọng nói: "Mau ngủ đi, ngày mai còn phải lên đường."
"Ta không ngủ được."
Trong mắt Triệu Khang lóe lên sát khí, theo như lời Ngô Niệm Khang nói, Tuyết Tình năm xưa vì bảo vệ một số người chạy trốn khỏi nước Càn nên mới bị nước Càn trả thù.
Những người đó rất đông, trong đó có không ít người tự xưng là hậu duệ của Nguyên Giang huyện.
Vậy thì Nguyên Giang huyện e là dữ nhiều lành ít!
Nhưng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Ngô Tuyết Tình lại không nói cho Ngô Niệm Khang biết.
Hắn định ngày mai sẽ đến nơi mà Ngô Niệm Khang nói để gặp những hậu duệ của Nguyên Giang.
Đúng lúc này, một tiếng động truyền vào tai Triệu Khang, hắn lặng lẽ đứng dậy, nhìn Ngô Niệm Khang đang khó hiểu: "Bây giờ thì nàng muốn ngủ cũng không ngủ được nữa rồi."
"Phát hiện ra rồi!"
Một tiếng hô vang lên, ngay sau đó, vô số binh lính Đại Nguyên tay cầm đao kiếm từ trong rừng cây lao ra.
Triệu Khang kéo Ngô Niệm Khang ra sau lưng, chỉ thấy vô số người cầm đuốc tản ra, một vị tướng quân mặc giáp, tay cầm trường thương chậm rãi bước tới.
Nhìn thấy Triệu Khang, vị tướng quân này hất mũi thương về phía hắn, nhếch miệng cười: "Truy đuổi đến tận đây, cuối cùng cũng tìm được rồi, tên tiểu tử, chính là ngươi đã giết đám kỵ binh của Đại Nguyên ta?"
"Ngươi đang nói đến lũ chó lợn kia sao?" Triệu Khang hỏi ngược lại.
Vị tướng quân sửng sốt, sau đó hừ lạnh một tiếng, rồi nhìn thấy Ngô Niệm Khang đang trốn sau lưng Triệu Khang, lập tức kinh ngạc trước sắc đẹp của nàng, cười lớn ba tiếng: "Tốt lắm tiểu tử, thì ra là anh hùng khó qua ải mỹ nhân? Nhưng ngươi có biết từ xưa hồng nhan thường bạc phận hay không! Người đâu, giết cho ta! Nam thì chém thành trăm mảnh, nữ thì đưa về doanh trại cho huynh đệ xếp hàng!"
"Đa tạ tướng quân!"
"Giết!"
Lời nói của vị tướng quân cầm trường thương lập tức khiến vô số binh lính hưng phấn, những năm gần đây, những nữ tử được tuyển chọn cho Hoàng đế bệ hạ đều do bọn họ phụ trách áp tải.
Trong đó, đương nhiên có một số rơi vào tay bọn họ, còn chuyện chơi chết thì xử lý thế nào?
Chuyện nhỏ, chỉ cần tìm đại một thành trì nào đó, bắt thêm vài người là được.
Nữ nhân sau lưng tên tiểu tử không biết trời cao đất dày này thật sự rất xinh đẹp! Lần này bọn họ thật sự có phúc rồi!
Nhìn thấy đám binh lính bao vây, Triệu Khang thản nhiên nói: "Nhắm mắt lại."
Ngô Niệm Khang sau lưng lên tiếng: "Ta không sợ."
Triệu Khang không khỏi mỉm cười, kéo nàng lên lưng mình, Ngô Niệm Khang vội vàng ôm chặt lấy hắn.
Ngay sau đó, chỉ thấy hai ngón tay khẽ động!
Trên trán những tên lính xông lên đầu tiên đều xuất hiện một lỗ máu!
Giống như con bướm xuyên hoa, Triệu Khag lên giữa vòng vây của vô số binh lính, thu hoạch mạng người!
Khoảnh khắc này, trái tim hắn hoàn toàn đắm chìm trong sát phạt, hai mắt hắn đỏ ngầu như dã thú, một ngón tay điểm ra, máu thịt bay tứ tung, vô số tiếng kêu thảm thiết vang lên bên tai hắn.
Lại trở thành khúc nhạc du dương êm tai nhất!
Vị tướng quân cầm trường thương chứng kiến cảnh tượng này, cả người sợ đến hồn phi phách tán!
Nhìn thi thể của năm trăm kỵ binh, hắn đã biết kẻ giết người nhất định là một cao thủ võ công, vì vậy lần này hắn đã mang theo ba nghìn tinh nhuệ!
Cao thủ võ công sao, chân khí cạn kiệt thì chỉ là cừu non chờ bị giết!
Khu rừng đen kịt bị bao phủ bởi một tầng máu dày đặc!
Là ai muốn gây nên tội ác tày trời ở nhân gian?
Là ai muốn lật đổ giang sơn tươi đẹp này?
Khi nước mắt bi thương không còn, thứ còn lại chỉ là thù hận vô tận!
Từng căm ghét giết chóc, cũng chán ghét chiến tranh, nhưng giờ phút này Triệu Khang lại đang tận hưởng những tiếng kêu bi thảm kia, để cho tiếng kêu bi thương như ngọn lửa, thiêu đốt lông mày, chôn vùi trái tim lạnh lẽo của hắn.
Sợ gì làm ác? Sợ gì thành ma?
Giữa đất trời nhuốm máu.
Chỉ thấy một thân ảnh tóc trắng như yêu, dùng trường thương gãy đóng chặt vị tướng quân của ba nghìn binh sĩ lên thân cây.
Nữ tử trên lưng khuynh quốc khuynh thành, nhẹ nhàng lau đi vết máu nơi khóe mắt hắn.
Triệu Khang mỉm cười, như đang an ủi nữ tử: "Ta không sao."
Một đêm tàn sát ba ngàn!
Triệu Khang giẫm lên thi thể chất đầy đất rời đi, như giẫm lên cả một vùng khói lửa chiến tranh.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận