Trước đó, thông qua Ngô Niệm Khang và Chu Hổ, Triệu Khang đã nắm rõ tình hình nhóm người Nguyên Giang di cư này.
Số lượng ước chừng khoảng hai ngàn người, ngày thường mưu sinh bằng nghề chăn nuôi ngựa. Trước khi quyết định khai chiến với Tiêu Vô Đạo, Ngô Tuyết Tình cũng bí mật chuyển giao một lượng lớn kim ngân châu báu, để lại cho những người này cơ hội khôi phục cơ nghiệp.
Bởi vậy, ngoài chăn nuôi, Chu Hổ và Ngô Niệm Khang thỉnh thoảng cũng cải trang thành người dân du mục, đến biên quan mua bán nhu yếu phẩm.
Nhìn chung cuộc sống của họ không gặp khó khăn gì.
Cái khó chính là việc chế tạo vũ khí, áo giáp, hỏa khí và thuốc nổ.
Muốn đúc hỏa khí trên thảo nguyên chẳng khác nào chuyện viển vông, thậm chí rèn đao kiếm cũng vô cùng khó khăn vì thiếu thốn đồng sắt.
Chính vì vậy, những năm qua, mặc dù Chu Hổ cùng các thanh niên khác luôn canh cánh trong lòng mối thù với Đại Nguyên, nhưng đành bất lực.
Sau khi nắm sơ lược tình hình, Triệu Khang không chần chừ, trực tiếp lên tiếng: "Mọi người chuẩn bị, chúng ta chuyển địa bàn."
Nghe Triệu Khang nói muốn chuyển địa bàn, ai nấy đều ngẩn người, Ngô Niệm Khang vội hỏi: "Chuyển đi đâu ạ?"
"Đông Vực."
Ánh mắt Triệu Khang nhìn về phía xa xăm. Hơn bảy mươi năm trước, hắn đã từng cùng gia đình rời khỏi nước Càn, trải qua rất nhiều nơi, từ thảo nguyên đến Đông Vực, hắn đều đã đi qua, nên biết rõ con đường từ thảo nguyên đến Đông Vực.
Chu Hổ do dự lên tiếng: "Triệu soái, hiện nay Đông Vực vẫn nằm dưới sự cai trị của Đại Nguyên, chúng ta đến đó chẳng phải là tự chui đầu vào lưới sao?"
Triệu Khang khẽ cười: "Ta biết rõ, Đông Vực tuy nằm dưới sự cai trị của Đại Nguyên, nhưng cách xa kinh đô của chúng. Khi xưa đánh đến đó, ta từng xem qua không ít sách vở của nước Hạ ở Đông Vực, nơi đó có trữ lượng khoáng sản kim loại cực kỳ phong phú, là địa điểm tốt nhất cho chúng ta."
Lúc này Ngô Niệm Khang lên tiếng: "Trước kia Đông Vực từng xảy ra một cuộc nổi loạn, khiến cho nước Càn khi đó tiến hành một cuộc càn quét quy mô lớn, tàn sát rất nhiều người. Nữ đế bệ hạ từng phái người đi dò la, tin tức nhận được là phần lớn thành trì ở Đông Vực đều đã bị phá hủy."
"Người dân Đông Vực cũng bị đày đi làm nô lệ. Khi đó Tiêu Vô Đạo cho đóng quân tại Đông Vực, không rõ sau ngần ấy năm tình hình thế nào."
"Vậy thì càng tốt." Nghe nàng nói vậy, nụ cười trên mặt Triệu Khang càng thêm rạng rỡ.
Hoàng Bá Thiên, hậu duệ của Điếu Ca, hiển nhiên vô cùng tin phục Triệu Khang, lập tức lên tiếng ủng hộ: "Nhanh, nhanh chóng chóng thu dọn đồ đạc! Chúng ta đến Đông Vực."
Thấy Triệu Khang đã quyết định, những người khác không ai dị nghị thêm.
Đại Nguyên đế đô.
Quốc sư phủ.
Ngọn lửa xanh đỏ dưới lò đồng cháy bập bùng, khiến nhiệt độ xung quanh nóng bức vô cùng.
Nói là phủ đệ, nhưng nơi này trông giống một xưởng rèn hơn.
Lò đồng to lớn chiếm cứ đến tám phần diện tích, muốn mở nắp lò phải cần đến ròng rọc và dây xích.
Điều đáng sợ hơn là trên đỉnh nhà, có hơn mười cô gái bị treo lơ lửng, thân thể trần truồng.
Quốc sư Đại Nguyên ngồi trên bồ đoàn, hai mắt nhắm nghiền như đang tiến hành nghi thức nào đó. Đột nhiên, ông ta mở mắt, lạnh lùng thốt ra hai chữ: "Mở lò!"
Nghe vậy, những kẻ xung quanh lập tức kéo dây xích, mở nắp lò đồng đỏ rực.
Một nhóm người khác thì bắc thang, tay cầm dao găm, trèo lên chỗ những cô gái bị treo. Tiếng thét chói tai, tiếng cầu xin vang lên thảm thiết.
Máu tươi như mưa rơi xuống lò đồng, bốc lên làn khói trắng.
Thế nhưng những kẻ xung quanh lại dường như đã quá quen thuộc với cảnh tượng đẫm máu này, thậm chí còn thích thú thưởng thức dáng vẻ thống khổ của những cô gái bị rút máu.
Đúng lúc này, một tên thuộc hạ bước vào bẩm báo: "Quốc sư, Tần đại nhân đến."
Vẻ giận dữ vừa hiện lên trên gương mặt quốc sư Đại Nguyên lập tức tan biến khi nghe thấy ba chữ "Tần đại nhân".
"Tần đại nhân đang ở đâu?"
"Đang ở ngoài cửa, hình như là muốn đi xa." Tên thuộc hạ vội vàng đáp.
"Ta biết rồi."
Quốc sư Đại Nguyên đứng dậy khỏi bồ đoàn, bước ra khỏi căn phòng luyện đan đầy âm khí này.
Năm xưa, Đại Nguyên ngũ tuyệt, gồm Đao, Kiếm, Đạo, Cầm, Thương, trong đó Đao tuyệt và Kiếm tuyệt có tu vi cao nhất, là cường giả đỉnh phong tam phẩm thượng tầng.
Ba người còn lại kém hơn một bậc. Và người khiến giang hồ bàn tán nhiều nhất trong ngũ tuyệt, không ai khác chính là Thương tuyệt Tần Đường Hà, xếp hạng thứ năm.
Nàng không chỉ võ công cái thế, dung mạo lại xinh đẹp tuyệt trần, khiến biết bao nhiêu nam nhi giang hồ mơ mộng được cùng nàng kết tóc se duyên.
Lúc này, Tần Đường Hà tay cầm trường thương, sau lưng là tuấn mã trắng muốt không tì vết, đứng trước cửa Quốc sư phủ, vẻ mặt lạnh lùng.
Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, cuối cùng nàng cũng quyết định làm theo lời Tiêu Vô Đạo.
Không phải nàng thực sự muốn tìm hiểu rõ mối liên hệ giữa Hồng Mai Thất Thức và người nọ.
Suy cho cùng, Tiêu Vô Đạo đã nói, Hồng Mai Thất Thức là do thê tử của người nọ truyền lại cho tổ tiên nhà hắn.
Nàng chỉ là có chút tò mò, người nọ nhìn qua chỉ khoảng hai mươi tuổi, mà Hồng Mai Thất Thức truyền đến tay nàng đã qua trăm năm.
Điều này thật sự khiến người ta khó hiểu.
Chẳng lẽ trên đời này thật sự có trường sinh bất lão?
Ngoài ra, nàng càng muốn biết tu vi của người nọ đến tột cùng là cao đến đâu. Trước kia, Tần Đường Hà chưa từng cho rằng cái gọi là tứ hoàng trong lời Tiêu Vô Đạo đã là đỉnh phong võ đạo.
Chỉ cần cho nàng thời gian, nàng cũng có thể đạt đến cảnh giới đó, thậm chí là đánh bại cả bốn người bọn họ.
Nhưng trận chiến ở đế đô hôm đó, nàng lại cảm thấy người đàn ông tóc bạc kia mạnh đến mức không thể chiến thắng, ngay cả Tiêu Vô Đạo cũng không chịu nổi một chiêu.
Cảnh giới như vậy, chẳng lẽ chính là nhất phẩm trong truyền thuyết?
Chứng kiến tận mắt sức mạnh đáng sợ đó, đối với một người cuồng võ như Tần Đường Hà mà nói, những ngày qua nàng như bị mèo cào trong lòng.
Cuối cùng, quốc sư Đại Nguyên cũng xuất hiện ở cửa Quốc sư phủ.
Tần Đường Hà liếc nhìn lão ta một cái, lạnh nhạt nói: "Đồ đâu."
Quốc sư Đại Nguyên lấy ra một chiếc bình ngọc, nàng nhướng mày: "Ta còn muốn giải dược."
Quả nhiên là bị bệ hạ đoán trúng.
Quốc sư Đại Nguyên thầm cười, giả vờ khó hiểu: "Muốn giải dược làm gì?"
Tần Đường Hà thản nhiên nói: "Để tránh trường hợp ta cũng cần phải tự mình thử độc."
"Thì ra là vậy."
Quốc sư Đại Nguyên cười nhạt một tiếng, lại đưa thêm một bình ngọc được cho là giải dược, Tần Đường Hà nhận lấy hai chiếc bình, sau đó xoay người lên ngựa, giương thương rời đi.
Nhìn Tần Đường Hà rời khỏi, quốc sư Đại Nguyên xoay người trở vào tiếp tục luyện chế thần đan cho Tiêu Vô Đạo.
Vượt qua cửa thành đế đô một cách thuận lợi, bạch mã dừng bước.
Nữ tử anh tư hiên ngang, nếu Triệu Khang lúc này ở đây, e rằng sẽ nhớ đến một bóng hình nào đó trong tim.
Nhìn dòng người qua lại tấp nập ra vào đế đô, hai bên đường cái còn có không ít quán xá, người bán trà kẻ bán rượu, khách qua đường có thể dừng chân nghỉ ngơi.
Tần Đường Hà bất giác cười tự giễu, thiên hạ rộng lớn như vậy, không biết phải đi đâu để tìm người nọ.
Thôi thì cứ rời khỏi đây trước đã.
Đúng lúc Tần Đường Hà định giục ngựa rời đi, bỗng nhiên nàng ghìm cương, quay đầu nhìn về hướng đông, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận