Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Bạch Thủ Yêu Sư

Chương 163: Ăn một miếng

Ngày cập nhật : 2025-10-05 11:33:36
Sắc mặt Hạc Chân Chương liền đông cứng lại, lo lắng nói:
-Dạ phường ở phía trên, giao dịch cái gì cũng đều có, tin tức cũng giống vậy, chúng ta ở chỗ này cùng người khác nói chuyện, không chuẩn bị mà quay đầu, thì bảo bối liền biến thành bị người khác mang đi. Cũng không thể không đề phòng...
-Không sao!
Phương Thốn phất tay áo, cười nói:
-Ta là Phương gia ở Liễu Hồ thì sợ ai hả?
Nhìn thấy không thể khuyên Phương Thốn, Hạc Chân Chương cũng chỉ có thể đành thở dài, trở về tới thư viện rồi lắc đầu đi về ký túc xá.
Đi được vài bước rồi chợt nhận ra có gì đó không đúng:
-Hình như mình quên mất cái gì đó...
Quay đầu nhìn xem xung quanh, trên mặt tràn đầy sự bất đắc dĩ:
-Lần này quả thật là không vứt ta ở bên đường cái nữa...
Hắc Thủy Trại ở phía nam cách thành Liễu Hồ hơn ba mươi dặm, thời gian gần đây rất khiêm tốn. Nghe nói đại đương gia và mấy vị hộ pháp thậm chí còn không dám ở lại trong thành, tất cả bọn họ đều trở về sơn trại, co đầu rụt cổ, quan sát thế cục biến hóa, các hoạt động như bắt cóc tống tiền, ăn cướp thương buôn, ngầm thu phí thương gia... những chuyện này đều tạm thời đình chỉ.
Bây giờ mọi người cũng đã phát hiện ra hướng gió của thành Liễu Hồ không đúng, trên thành có một đám mây đen đè ép, hơn nữa đám mây này càng ngày càng nặng.
Rất nhiều nhóm tu sĩ luyện khí, tán tu, tà tu, chỉ trong nháy mắt nhiều lên gấp mấy lần, mỗi một người đều đang mở to hai mắt nhìn, dựng thẳng lỗ tai lên nghe, nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của tất cả mọi người trong thành Liễu Hồ. Bọn họ vì tìm kiếm một đồ vật hiếm có mà có hành động vượt giới hạn như thế, ở trong mắt nhân sĩ giang hồ đây là một hành động vô cùng phách lối. Thôn Hải Bang làm ra hành động lớn như thế, tất nhiên là không thể tránh khỏi phải xung đột với những nhân sĩ giang hồ này rồi, nhưng khiến người ta buồn bực chính là, trải qua mấy lần đánh nhau, Thôn Hải Bang làm rắn đầu đàn lại không thể chiếm tiện nghi...
Lăn lộn trên giang hồ, quan trọng nhất là cái gì?
Mặt mũi!
Nếu ai cũng biết lùi một bước trời cao biển rộng thì chuyện chém giết sẽ không xuất hiện trên giang hồ, bởi vì theo họ nghĩ lùi một bước chính là hèn nhát không cần mặt mũi.
Mà vứt hết mặt mũi thì chính là vứt hết thanh danh, vứt hết thanh danh thì chính là vứt hết lợi ích.
Nếu đã lùi một bước, thì không biết phải giết bao nhiêu người, đánh bao nhiêu trận chiến, mới có thể nhặt mặt mũi đã mất trở về.
Đây là đạo lý mà bang chúng ở tầng dưới chót nhất đều hiểu, hết lần này tới lần khác tất cả thổ phỉ hung ác thành Liễu Hồ coi Triều đại đương gia là thần thánh, thế mà lại vào lúc này lại thay đổi trạng thái trở nên vô cùng khiêm tốn và kiên nhẫn. Mấy lần đánh nhau với những tán tu yêu nhân từ nơi khác đến hắn cũng không xuất ra khí lực mà chỉ là ra vẻ miễn cưỡng đối phó mà thôi. Còn hắn thì lại trốn ở trong Hắc Thủy Trại cả ngày, thậm chí không buồn lộ diện.
Mới đầu, vẫn còn có bang chúng nói, đại đương gia tự có chủ ý của riêng mình, mọi người kiên nhẫn thêm một đoạn thời gian rồi lại nói tiếp, nhưng theo thời gian trôi qua một ngày lại một ngày trì hoãn, bang chúng không nhịn được nữa, Đại đương gia không ra tay đối phó với những tán tu giang hồ kia thì thôi đi, sao lại đến cả việc làm ăn buôn bán của người phía dưới cũng không cho làm? Người ta khiêu khích, mọi người có thể miễn cưỡng nhịn được, nhưng không cho làm việc thì làm sao nhịn được chứ?
Ngay lúc loại tâm tình bất an xao động này lên tới cực điểm, bỗng có một cái tin tức kinh người truyền ra.
Phương gia Liễu Hồ, mấy ngày gần đây đang chuyển một xe châu báu về?
Phương gia Liễu hồ, vốn là nhà giàu có nhất nhì thành Liễu Hồ, là dê béo trong tay rất nhiều thổ phỉ hung ác, trước khi đại công tử Phương gia chưa xảy ra chuyện, đám người đó không người nào dám động vào hàng của Phương gia, nếu như có người dám động đến Phương gia, thì cũng đồng nghĩa với việc đắc tội với thư viện cùng thành thủ, rất có thể hôm nay vừa nghe ngóng được tin tức của Phương gia, sáng sớm hôm sau, đầu đã treo ở trên cửa thành bên cạnh thành Nam Liễu Hồ...
Nhưng bây giờ, dù sao Phương gia cũng đã khác trước!
Đại công tử Phương gia xảy ra chuyện, Phương gia như mất đi một tấm khiên bảo vệ. Có không ít người nhìn chằm chằm Phương gia muốn nhân cơ hội này kiếm một chút ít từ Phương gia, nhưng tất nhiên là bọn họ không dám thẳng tay cướp bóc Phương gia rồi. Có điều việc kinh doanh buôn bán đặt ở chỗ đó khiến cho người ta trông thấy mà thèm. Chẳng lẽ đi lên cắn một miếng xem có tai hoạ ngập đầu giống như trước kia khi đại công tử Phương gia chưa chết không?
Sở dĩ đã lâu như vậy rồi mà Phương gia vẫn vững vàng như vậy, đơn giản là bởi vì trước đó Thôn Hải Bang từng bị Phương gia cho ăn quả đắng.
Ngay cả Thôn Hải Bang cũng không chiếm được tiện nghi của Phương gia thì những người khác càng không cần phải nhắc tới.
Chỉ là, theo thời gian trôi qua bọn họ sẽ quên bài học lần trước, càng để lâu càng tham lam...
Bây giờ đã qua mấy tháng, ánh mắt những người này nhìn về phía Phương gia tràn ngập tham lam. Bọn họ cũng không ngốc, mỗi một lần như vậy bọn họ lại cố gắng ép sự tham lam kia xuống, nhưng rất nhanh sự tham lam này lại mãnh liệt trở lại còn càng ngày càng mạnh. Mỗi một người bọn họ đều hận không thể lập tức đi lên cắn một cái, nhưng lại không dám làm người đầu tiên, sợ sẽ gặp xui xẻo, nhưng cũng không muốn làm người cuối cùng, vì sợ ngay cả canh cũng không còn để húp...
Thế là, theo tin tức này truyền ra ngoài toàn bộ nhóm thổ phỉ hung ác có sự nghiệp ở thành Liễu Hồ đều đứng ngồi không yên.
...
...
-Đi thôi!
Trong thư phòng vô cùng tinh xảo mà phú quý, Phương nhị công tử đưa một cái hộp nhìn tương đối là phổ thông, nhưng lại vô cùng quý giá cho Tiểu Thanh Liễu, sau đó cười hỏi:
-Chuyện như vậy ngươi cũng làm quen rồi, biết xử lý như thế nào rồi chứ?

Bình Luận

0 Thảo luận