Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Bạch Thủ Yêu Sư

Chương 730: Giới tử Tu Di (2)

Ngày cập nhật : 2025-10-05 11:35:59
Xung quanh cũng có rất nhiều người có cùng chung suy nghĩ.
Mà lão râu ria này bị ánh mắt của bao nhiêu người vây quanh giữa, giọng nói cũng càng lúc càng bé: "Nhưng mà của Luyện Thần Sơn cũng không tồi..."
Không hiểu sao lại cảm thấy hơi chột dạ, rõ ràng đã nghĩ kỹ trong đầu sẵn rồi, thế mà lúc nói lại cứ không có khí phách như thế.
"Ầy, bỏ đi..."
Ngay lúc này, vị binh chủ Luyện Thần Sơn kia bỗng nhiên thở dài một hơi, chặn họng lão già nọ, sau đó lại hé mắt nhìn lão ta, rồi lại xoay đầu nhìn Phương Thốn, chậm rãi tiến về phía trước, sắc mặt vô cùng ngưng trọng, làm cho những người xung quanh cũng căng thẳng theo.
Mà hắn bước đến trước mặt Phương Thốn, lại bỗng dưng khom người, cầm lấy thanh Sơn Hà đao kia đặt ngay trước mặt Phương Thốn.
"Ồ..."
Xung quanh nổi lên một tràng âm thanh kinh ngạc.
"Phương nhị tiên sinh, Luyện Thần Sơn ta xin nhận thua..."
Vị binh chủ Luyện Thần Sơn kia đứng thẳng dậy, hướng về phía Phương Thốn chắp tay, thấp giọng nói: "Bại dưới tay thần kĩ cao siêu đến bậc này, quả thật là không hề mất mặt chút nào. Lão phu cũng không dám giấu diếm nữa, thực ra pháp Giới Tử Tu Di là thần vật mà Luyện Thần Sơn ta muốn luyện chế ra từ lúc mới lập đạo, năm đó Hắc Ám Hoàng Triều, nghe nói có một bảo vật kinh người đến vậy, chỉ có thể loạn chiến một hồi, hủy đi vô số kinh sách chính thống, cũng khiến cho vô số phương pháp rèn luyện dị bảo bị thất truyền. Luyện Thần Sơn ta nghĩ bản thân không thua kém gì các bậc tiền nhân đi trước, bởi vậy cần mẫn khổ luyện, có điều, bất luận là Giới Tử Tu Di pháp của Hắc Ám Hoàng Triều, hay là Thần Binh Dưỡng Linh Pháp, ta vẫn chưa từng thành công thuận lợi mà luyện ra. Đây chính là nỗi ô nhục của Luyện Thần Sơn ta!"
"Giờ đây được nhìn thấy thần kĩ tái xuất ngay trong bàn tay của Phương nhị tiên sinh chính là phúc lớn của Đại Hạ, là may mắn của Luyện Thần Sơn!"
"Đã đến mức này rồi, sao Luyện Thần Sơn ta còn dám mặt dày mày dạn, ngang ngạnh không chịu nhận thua?"
"..."
Nói đến đây, sắc mặt hắn ngưng trọng, lần nữa chắp tay hành lễ, sau đó vô cùng nghiêm túc bái lạy Phương Thốn.
Không chỉ có hắn ta, lúc này đây Thương tiên sinh và các vị trưởng lão, cùng với tám đại đệ tử, tất cả cũng đều phản ứng, vội vội vàng vàng tiến đến vái lạy Phương Thốn, mà vẫn không biết là do lời nói của binh chủ Luyện Thần Sơn đã chạm đến chỗ nào trong lòng họ, hay là do bị bầu không khí này lan ra, đến ngay cả một vài Luyện Khí Sĩ vây xem cũng bị làm cho cảm động, do dự một chút, rồi khẽ khàng chắp tay hành lễ.
Người nhận lễ là Phương Thốn, cũng là hồ lô Bát Bảo mà hắn cầm trong tay.
"Lão phu chỉ mong Phương nhị tiên sinh có thể bỏ qua những hiềm khích lúc trước, đừng so đo với bất kính trước đây của chuyện Luyện Thần Sơn. Tiên sinh có thể đến Luyện Thần Sơn của ta giảng kinh thụ nghiệp, cho dù bí pháp Giới Tử này không thể truyền cho người ngoài, cũng có thể truyền thụ cho chúng ta một chút kinh nghiệm, để chúng ta học được phương pháp tu luyện..."
"..."
"Cái đó..."
Phương Thốn cảm thấy hơi nao nao, dường như không nghĩ tới Luyện Thần Sơn không những nhận thua mà thái độ còn tốt như thế.
Dù là cợt nhả đến đâu, lúc này cũng sẽ cảm thấy có hơi xúc động.
"Tiền bối không cần khách khí, vốn là ta nên cùng xác minh với chư vị Luyện Thần Sơn ...!
Sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc, một tay nâng hồ lô Bát Bảo, một tay, buông ở bên hông, hướng về phía chư vị Luyện Thần Sơn trả lễ.
Bất kể như thế nào, xem ra muốn làm kỹ thuật càng phải đơn thuần hơn một chút.
"Bọn họ... là tới cầu đạo kết bạn sao?"
Lúc này bên ngoài thành Triều Ca, trước cửa Lão Kinh Viện, bầu không khí tạm thời hòa thuận, gần như mọi người đều xúc động muốn rơi lệ, trên tòa nhà bên trong thành Triều Ca, Thất hoàng tử nghiến răng nghiến lợi nói ra một câu, ánh mắt muốn phun ra lửa.
Nhìn bộ dáng kia, dường như hận tới cả Luyện Thần Sơn.
Lão thái giám ở bên cạnh vội vàng nhẹ giọng khuyên nhủ: "Điện hạ, chuyện này cũng không trách Luyện Thần Sơn được!"
"Công pháp Giới Tử Tu Di vốn là bí truyền tiền triều, năm đó lúc Đại Hạ chúng ta tranh giành biên cương cũng không ít lần chịu thiệt dưới những công pháp này, may mắn Tiên Đế bệ hạ anh minh thần vũ, tu vi cái thế, lúc đó mới có thể đánh tan Hắc Ám Hoàng Triều, định được Càn Khôn, chẳng qua cũng bởi vì chiến loạn cả năm nên quá nhiều bí truyền đã bị phá hủy, ban đầu ngay cả bệ hạ cũng từng hạ lệnh cho Luyện Thần Sơn, chỉ nói Hắc Ám Hoàng Triều có thể có, Đại Hạ ta cũng có thể có, lấy mạng bọn họ phát huy thần kỹ, chỉ tiếc đã nhiều năm trôi qua như vậy, Luyện Thần Sơn chỉ có một pháp Linh Khinh, đạt chút thành tựu mà thôi!"
"Nếu bệ hạ biết được bí pháp tiền triều hôm nay được tái hiện, chắc hẳn long nhan sẽ rất vui mừng!"
"Mà theo chúng ta thấy, vị Phương... Phương nhị công tử này nếu có thể diễn giải bí pháp này, có thể thấy hắn lĩnh ngộ Đại Đạo Kinh quả thật đã đạt đến cảnh giới cực kỳ uyên thâm, ta thấy tu vi của hắn tuy không sâu, nhưng sự lĩnh ngộ này, sợ là đã..."
"Hừ, không trách Luyện Thần Sơn, chẳng lẽ muốn trách ta hay sao?"
Lão thái giám nói rất nhiều, thế nhưng vị Thất hoàng tử này, chỉ uy nghiêm cười một tiếng, lão thái giám sợ hãi không dám nói nữa, mà Thất hoàng tử hơi cắn răng, thấp giọng nói: "Hắn tìm hiểu Đại Đạo Kinh sâu hơn nữa thì như thế nào, không học Thiên Địa Kinh, cuối cùng cũng không thể đi xa được, hơn nữa ngươi và ta đều biết hắn có quyển sau của Vô Tương Bí Điển, chỉ quyển trước của Vô Tương Bí Điển đã có bí truyền khiến người khác khiếp sợ, như vậy bên trong quyển sau ghi lại một vài công pháp lợi hại cũng là gì cả, vì sao các ngươi ai cũng sùng bái hắn như vậy?"
"À..."
Lão thái giám hơi chần chờ, nhưng không nói gì.
Quả thực hắn không cách nào giải thích cho Thất hoàng tử nghe, coi như vị Phương nhị công tử này học được những thứ này từ quyển sau của Vô Tương Bí Điển, nhưng hắn không có danh sư dạy dỗ, dưới tình huống tự mình khổ luyện, có thể lĩnh ngộ những thứ này, thậm chí sử dụng được, thiên phú không phải cao bình thường, huống chi Vô Tương Bí Điển chẳng lẽ không phải do huynh trưởng của người ta viết hay sao?
Nhưng hắn đi theo vị Thất hoàng tử này quá lâu, biết cái gì có thể nói, cái gì không thể nói.
Cho nên vào lúc này, hắn chỉ hơi dừng lại một chút, nói: "Điện hạ không cần lo lắng, còn có Tào gia..."
"Tào gia?"
Thất hoàng tử sắc mặt vui mừng, nói: "Đúng, còn có Tào gia!"

Bình Luận

0 Thảo luận