Học vấn không tốt không xấu, nhưng hậu quả mang đến lại khó mà đánh giá.
Bởi vậy vào lúc này, hắn cũng chỉ yên lặng cúi đầu, thật lâu vẫn chưa trả lời.
"Phương nhị công tử, vấn đề này rất khó trả lời sao?"
Thần Vi Tử rất lễ phép đợi một lúc, sau đó nhẹ giọng hỏi.
Chỉ là trong lời này, đã có mấy phần nhẹ nhõm.
Xem ra, vừa rồi trong lòng của hắn ta thật ra cũng rất lo lắng.
"Vấn đề không khó trả lời, chỉ là ta đang suy nghĩ cũng nên cho ngươi một một đề khó đúng đúng..."
Phương Thốn bị hắn nhắc nhở mới mở miệng cười, nói một câu.
"Hửm?"
Thần Vi Tử nghe vậy, ngược lại lại nao nao.
Lúc đầu trong lòng hắn chỉ cho rằng vấn đề này là một vấn đề này coi như là một vấn đề khó với Phương Thốn.
Trả lời được thì ngươi thắng, không trả lời được thì ngươi thua.
Câu nói này của Phương Thốn khiến hắn không ngờ được.
Nhưng hắn chỉ hơi trầm ngâm, trong lòng của hắn đã bình thường trở lại, 《 Hồn kinh 》 không thể so với cái khác, thế gian người chuyên tu đạo này vốn đã ít, huống chi là người am hiểu sâu sắc? Mà Phương Thốn ngộ tính và thiên tư có lẽ quả thực cao hơn người bình thường, hơn nữa còn rất giỏi về tính toán, nhưng hắn vẫn tin, nếu Phương Thốn tùy tiện lấy ra một vấn đề khiến Động U Viện không trả lời được, cho dù là từ góc độ nào, đều chỉ tính là chuyện cười.
"Ha ha, Phương nhị công tử xin cứ tự nhiên, chỉ cần có liên quan tới 《 Hồn kinh 》 thì đều là trong phạm vị nghiên cứu thảo luận của ta với ngươi!"
Giống như là lo lắng bị Phương Thốn làm khó dễ, hắn ta còn có ý nhấn mạnh hai chữ 《 Hồn kinh 》 .
"Đó là đương nhiên!"
Mà đối mặt với lòng tin tràn đầy của hắn, Phương Thốn vẫn biểu hiện bình tĩnh, chỉ cười nói: "Đến lượt ngươi ra sân!"
"Ai? Ai nên ra sân?"
Phương Thốn khiến cho Động U Viện cùng với người xem khác đều có chút tò mò.
Trước đây, đấu kiếm với Lục Bình Sinh, Phương Thốn mời tôn nữ của Khúc lão tiên sinh tới, mà đó là bởi vì ban đầu Phương Thốn đã thừa nhận võ đạo của mình không được, chỉ hiểu được lý luận, cho nên đám người cũng cảm thấy không gì đáng trách, bách tính Triều Ca thích xem náo nhiệt, nhưng cũng có quy củ xem náo nhiệt, bọn họ có thể chính xác phân biệt được Phương Thốn và Tam Sơn Tứ Viện, đấu chính là đạo lý, mà không phải bản lĩnh của một người, cho nên, chỉ cần hắn có đạo lý tương quan, vậy thì chuyện hắn không tự mình xuất thủ đọ sức với người khác là chuyện có thể hiểu được...
Lại nói, trường hợp hai bên đọ sức xin sự giúp đỡ của người khác cũng không hiếm thấy.
Con mèo của tông phái nhà ngươi cào con chó của tông môn chúng ta một cái, sau đó hai đệ tử cấp thấp đánh nhau, lại dẫn đến đệ tử cấp cao rồi lại đến trưởng lão, cuối cùng hai phái cùng ra tay, ở ngoài thành bày ra lông mông đại trận đánh nhay đến sống chết thực ra cũng không phải là chuyện hiếm thấy...
Chỉ là điều khiến cho người ta tò mò chính là lần này Phương Thốn muốn mời người nào?
Đối phó Luyện Thần Sơn, mời bốn đại tông sư, đối phó Đan Hà Sơn, mời Khúc lão tiên sinh, đối phó Quan Vân Sơn, mời tôn nữ của Khúc lão tiên sinh...... Những thứ này còn dễ nói, nhưng mà kịch bản của Động U Viện là độc nhất, ai có khả năng giúp hắn được?
"Chỉ là pháp dung hồn, Động U Viện không cảm thấy ngại khi lấy ra làm khó phương Nhị tiên sinh sao?"
Khi tất cả mọi người đều đang vô cùng hiếu kì thì đột nhiên có tiếng khẽ than thở yếu ớt vang lên ở bên tai đám người, nghe rất dễ chịu.
Chỉ là khẩu âm không phải rất chuẩn.
Mọi người lập tức hiếu kỳ quay đầu lại nhìn phía cửa sân, đám người tản ra hai bên, đi phía trước chính là một vị nữ tử váy đen, ở phía sau lưng là hai hàng nữ hầu váy trắng, dáng người tha thướt. Nữ tử váy đen đi chính giữa, hai tay nâng một khay ngọc phủ lụa trắng, mặt thì được che khuất một nửa bởi tấm khăn lụa, dáng người yếu ớt phiêu diêu đi tới.
"Đó là..."
Đám người hiếu kì nhìn về phía những nữ tử này, nhất là quan sát tỉ mỉ bào phục và dáng người của họ, cùng hoa văn trên váy.
Sau đó cẩn thận nhìn dáng người một chút.
Không ít người âm thầm nghĩ: "Không biết!"
Ngược lại thì Động U Viện và Lão Kinh Viện kiến thức rộng rãi khẽ nhíu mày, dường như đã đoán được cái gì.
Thần Vi Tử thấy bào phục của những nữ tử này, đã đoán được lai lịch của các nàng, nhưng không chỉ có không có lộ ra kiêng kị cùng trịnh trọng, ngược lại còn nhíu mày, tuyệt không che giấu vẻ chán ghét giữa hai đầu lông mày của mình, lãnh đạm đạo: "Các ngươi lại tới đây làm gì?"
Vị nữ tử người mặc váy đen kia đối với phản ứng này của hắn cũng không bất ngờ, chỉ yếu ớt trả lời: "Đương nhiên là đến giúp phương Nhị tiên sinh!"
Thần Vi Tử sắc mặt lãnh đạm: "Đây là trận chiến của 《 Hồn kinh 》 Đại Hạ ta, một thấp hèn các ngươi có tư cách gì mà xen vào?"
Lời này đã nói không chút khách khí.
Trong sân càng lúc càng có rất nhiều người, bởi vì những lời này, bọn họ lập tức đoán được lai lịch của những nữ tử này.
Chẳng lẽ là người của Vu tộc?
Người Đại Hạ luyện 《 Hồn kinh 》 ít, nhưng Vu tộc thì lại nhiều.
Mà bây giờ, Đại Hạ khí vận long xương, Vu tộc cũng không ít đầu nhập vào các phương thần quốc Đại Hạ, ở mức độ nào đó, cũng là một mối đe doạ đối với Động U Viện, có điều chỉ là từ trước tới nay Động U Viện tự cho mình là Đại Hạ chính thống, đương nhiên sẽ thấy chướng mắt những tên Luyện Khí Sĩ Vu tộc này. Từ đầu đến cuối đều cảm thấy Động U Viện nghiên cứu "Hồn Kinh" nghiên cứu học vấn, mà Vu tộc đối với "Hồn Kinh" lại là dùng để hại người...
"Có lẽ Nguyệt bộ Vu Tộc ta không tư cách cùng Động U Viện Triều Ca tranh chấp!"
Giống như là đã nghe nhiều lời như thế, vị váy nữ tử đen kia cũng không có phản ứng kịch liệt gì, chỉ là trong lời nói hơi lộ ra vẻ không vui, thản nhiên nói: "Nhưng chúng ta nhận được đại ân truyền đạo của Phương Nhị tiên sinh, tự nhiên nên vì lão nhân gia hắn tận chút tâm lực!"
Lời này vừa nói ra ngược lại lập tức khiến Thần Vi Tử không biết nên trả lời như thế nào.
Lão nhân gia......
Phương Thốn đang ngồi một bên, cũng không khỏi sờ mũi cười, nghĩ thầm xưng hô thế này có chút thú vị.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận