Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Bạch Thủ Yêu Sư

Chương 868: Ma chủng

Ngày cập nhật : 2025-10-05 11:35:59
"Lát nữa các ngươi theo ta đi vào đi!"
Phương Thốn mặt vô cảm, chỉ hờ hững buông một câu.
Nghe thấy lời này của hắn, trên mặt đám người lộ ra vẻ vui mừng, bọn họ đều nhìn về phía Phương Thốn cúi đầu, nói: "Dạ, đa tạ tiền bối..."
Những người không lên tiếng còn lại chắc không phải là những người tới đây lần đầu, trên mặt những người này không thể hiện sự mừng rỡ, mà ngược lại là sự hoang mang.
Trong khoảnh khắc này, Phương Thốn tập trung ghi nhớ thật kĩ nét mặt của từng người một.
"Trong số những người này, có những người lần đầu tiên tới đây, nhưng những người còn lại thì không, vậy rốt cuộc mục đích thật sự của họ tới đây là gì?"
"Nơi này là một đi không trở lại hay là trong tình huống nào đi vẫn có thể rời đi?"
"Lúc trước Tiểu Từ tông chủ tới đây, có phải hắn cũng gặp chuyện tương tự đúng không?"
"Con "quỷ" sinh ra từ cơ thể Thần Sơn trưởng lão có phải cũng có điểm nào đó tương tự như những người này?"
"..."
Cứ hết vấn đề này lại đến vấn đề khác nảy sinh, nhưng trong lúc này, thật sự để lý giải rõ ràng mọi chuyện thì rất khó.
Trong lúc Phương Thốn đang nghĩ cách làm thế nào thay đổi cách nói chuyện để có thể lôi ra được nguồn thông tin nào đó từ miệng những người này thì đột nhiên, ở đầu bên kia cầu đá bỗng thổi đến một trận gió âm u. Nháy mắt, đám người đứng xung quanh trở nên căng thẳng, họ khẩn trương đứng bật dậy, sau đó cả đám phát hiện ra bên kia mạng sườn có hai hàng đèn lồng màu trắng, ở giữa hai hàng đèn lồng đó, một giọng nói nhàn nhạt vang lên:
"Cầu đá hữu duyên, tiếp đón nhập Thần Uyên..."
"Tới giờ rồi, các vị... Mời đi lối này!"
"Giả thần giả quỷ..."
Nhận thấy sự khác thường từ phía đối diện cầu đá, người nào người nấy cũng khẩn trương, vội vàng đứng lên.
Có không ít người trên mặt lộ ra vẻ ngưng trọng, thậm chí thần sắc còn có chút sợ hãi.
Còn về phía Phương Thốn, sau khi nhìn thoáng qua, hắn có chút khịt mũi coi thường. Bởi vì, hắn cũng đã dùng thủ đoạn tương tự lúc sai Tiểu Hồ Ly đi đón người, hắn đã để nó cầm những chiếc đèn lồng máu trắng y như vậy. Nguyên nhân đơn giản thôi, đó là hắn muốn tạo cho người ta một cảm giác áp bức sợ hãi. Nhưng đáng tiếc, nhóm Luyện Khí Sĩ lại toàn những người có hiểu biết, kiến thức phong phú, đến vàng thật bạc trắng bọn họ cũng nhìn chán rồi, cho nên những thứ kinh dị hợm hĩnh như vậy họ lại càng thích.
Hiển nhiên, chỉ với một chiêu trò đơn giản đó thôi cũng đủ khiến cả đám người chần chừ, không dám bước lên trước, một số thì để lộ ra dáng vẻ rụt rè sợ hãi.
Còn những người không tỏ ra sợ hãi kia có lẽ chính là số người không phải lần đầu tiên tới đây, lúc này, bọn họ vẫn có biểu hiện kiêng kị.
Phương Thốn ho nhẹ một tiếng, thái độ như thể chẳng có gì xảy ra, chậm rãi đi về phía trước cầu Tiểu Thạch.
Phía sau Phương Thốn, những người vừa được hắn cho phép đi theo sau hắn cuối cùng cũng phản ứng lại. Trong số họ có những người thầm nhận định có lẽ đây không phải lần đầu tiên hắn tới nơi này, nhưng cũng có những người nhận định rằng ở đây, hắn là người có thân phận cao quý, nên mới bình thản bước đi như vậy. Cho nên, họ không suy đoán nhiều nữa, đám người vội vàng theo sau hắn, cả đoàn bám đuôi nhau đi về phía cầu đá. Có thể nói bây giờ tâm trạng họ đã ổn định hơn chút, nhưng nỗi lo lắng, hồi hộp thì vẫn chưa vơi đi là mấy.
Trên đường đi trên cầu đá, Phương Thốn vẫn luôn chăm chú quan sát, đánh giá mọi thứ xung quanh vô cùng tỉ mỉ. Nhưng mà dường như chẳng có gì đặc biệt để hắn lưu tâm cả.
Đây chỉ là một cây cầu đá.
Sau khi đi hết cây cầu đá, bọn họ cũng phát hiện ra hóa ra những cái đèn lồng màu trắng đó không hề treo lơ lửng như những gì họ tưởng tượng, mà được bóng đen mờ mờ ảo ảo cầm trên tay. Những cái bóng đó mơ hồ đến nỗi người ta không thể nhìn ra nổi đó là người thật hay chỉ là ảo ảnh, giống như những hình người, lẳng lặng đứng đó giơ đèn lồng ra chờ.
Mà ở hai hàng đèn lồng, vị trí đối diện với cầu đá kia khiến cho người ta có thể cảm nhận được ý niệm nào đó.
Nói không rõ được là người thật hay chỉ là một đạo thần thức.
vẫn lẳng lặng ở nơi đó, nhìn về đám người vừa đi qua cầu đá.
Khi đi ngang qua cầu đá, dường như nó đã nhận ra đây là lần đầu tiên Phương Thốn tới đây, nhưng mà lá gan rất lớn, nó nhìn về phía Phương Thốn đánh giá.
Phương Thốn nhìn về phía hắn ta gật đầu một cái, sau đó lại nở một nụ cười.
Mà cảnh tượng này đọng trong mắt những người ở đây khiến họ kinh ngạc không thôi: "Chẳng lẽ vị tiền bối này quen hắn?"
...
...
Sau khi đi qua cầu đá, Phương Thốn lập tức tìm chỗ nghỉ chân, đám người theo sau hắn thì đều thành thành thật thật tụ lại bên cạng hắn.
Ngay cả ý chí phía sau cây cầu đá cũng vậy, lúc này, nó đổ dồn sự chú ý vào Phương Thốn.
...Nhân duyên tốt đến mức này sao?
Mặc dù, có hơi lo lắng khi đi qua cây cầu đá này, nhưng khi nhìn thấy Phương Thốn và đám người theo sau hắn đã qua cầu, những người còn lại cũng không dám chậm trễ. Họ đi qua cầu đá với tâm trạng hoang mang, rối loạn. Trong số đó có những người còn không dám mở mắt nhìn, suốt quãng đường đi hai mắt cứ nhắm lại vì sợ. Nhìn dáng vẻ hốt hoảng đó như thể họ đang đánh cược chạy xuyên qua pháp trường vậy. Nhìn thái độ của những người đó, lại quay sang nhìn sự ung dung kia của Phương Thốn, không ít người sinh ra cảm giác tò mò...
"Vì sao họ sợ hãi đến mức đó?"
"Mỗi một bước đi đều nươm nớp lo sợ, giống như là đang liều tính mạng vậy..."
"Vì sao sao ta không có cảm giác đó?"
"..."
Phương Thốn đang cố nghĩ xem có phải mình đã bỏ qua thứ gì không, thì đột nhiên hắn lại nhận ra điều gì đó.
"Không đúng, hiện giờ ta đã cảm nhận được, ta và bọn họ có giống nhau."
"Chắc chắn là bọn họ đã tu luyện một công pháp nào đó, vậy nên họ mới cảm nhận được tiếng gọi kia!"
"Chỉ có điều, họ khác ta ở chỗ, ta đã tạo hình một ma thân, cho nên tiếng gọi này được ta cảm nhận từ trong ý chí, ta có thể phân biệt rõ ràng sự mị hoặc bên trong tiếng gọi đó, hơn nữa việc ta cố ý tìm đến đây tất cả đều đã được thông qua suy nghĩ vô cùng chặt chẽ, không phải hồ đồ."

Bình Luận

0 Thảo luận