"Điện hạ đừng lo lắng!"
Lão nội thị khẽ thở dài một tiếng, nói: "Lão nô biết chừng mực!"
"Thật sự không dám giấu giếm, việc đã đến nước này, lão nô cũng hiểu được vị Phương nhị công tử này làm việc có phần quá ngay thẳng..."
"Người trên thế gian đều nói, rằng vị Phương nhị công tử này hành xử hoàn toàn khác với tiên sư, nhất là mạnh vì gạo, bạo vì tiền, vậy thì khắp nơi mới linh hoạt được. Nhưng hôm nay, nhìn thấy những việc này, sợ rằng tính cách hai huynh đệ này giống nhau từ bản chất rồi. Hai lần khiêu chiến trước, nói là chiến đấu, chứ thật ra là đang khuyên nhủ, bất kể là Luyện Thần Sơn hay là Đan Hà Sơn thất bại, hoặc cho dù là hòa nhau, đều là một chuyện tất cả cùng vui vẻ..."
"Danh tiếng và tán dương mà hắn đạt được, vừa bảo vệ uy nghi của huynh trưởng, cũng vừa là cơ hội nối lại sự thân thiện hữu hảo với Thất vương điện ta!"
"Chỉ tiếc, hắn đã thắng, gần như không từ thủ đoạn, dùng hết toàn lực đến nỗi không ngại để lộ pháp môn bên trong quyển sau của "Vô Tương Bí Điển"... Phải biết rằng, hắn vào Triều Ca là bởi vì biết "Vô Tương Bí Điển" xuất hiện ở hậu thế nên mới đến tránh nạn, nếu như thật sự là một người thông minh, sợ rằng hắn sẽ phải nghĩ hết tất cả biện pháp để không cho người khác biết mình tu luyện quyển sau, nhưng mà hắn lại làm ngược lại..."
"Vô Tương Bí Điển" vốn là cấm kỵ, quyển sau càng cấm kỵ hơn!"
"Đối với cách xử lý bí điển lần này, thích hợp nhất đó là giao cái đó ra, để tùy Lão Kinh viện hoặc Tiên Điện thu nhận và sử dụng!"
"Thế nhưng vị Phương nhị công tử này lại chậm chạp không giao, trái lại mượn pháp môn trong quyển sau của bí điển đến Triều Ca nâng cao dang tiếng, trên một mức độ nào đó, chuyện này cũng đã phạm vào tối kỵ. Đến lúc này, chúng ta làm chuyện quá đáng hơn thì cũng sẽ không có người nào khoa tay múa chân nữa..."
"..."
"Hóa ra..."
Thất hoàng tử nghe được những lời này đã có chút mừng rỡ: "Hóa ra là lão nô ngươi đã nghĩ xong từ sớm..."
Lão nội thị chỉ nhẹ nhàng, thậm chí bất đắc dĩ thở dài một hơi: "Tất cả là bất đắc dĩ, cũng chỉ có thể như vậy!"
Đương nhiên Thất hoàng tử nghe không hiểu hắn nói bất đắc dĩ là ý gì, chỉ vui vẻ nói: "Tiếp sau ngươi định làm gì?"
Lão nội thị nhẹ giọng nói: "Tất cả đã sắp xếp ổn thỏa, điện hạ không cần lo lắng!"
"Nếu như lão nô đoán không lầm, trong vòng ba ngày kế tiếp vị Phương nhị công tử này chắc chắn phải thua một trận..."
Thất hoàng tử cũng không dễ bị lừa như vậy, ngay lập tức hỏi ngược lại: "Nếu như hắn không thua thì sao?"
Lão nội thị khẽ thở dài một tiếng, nói: "Nếu như hắn không thua, Phương gia có thể sẽ không có người nối dõi nữa..."
"Aii, năm đó tiên sư sử dụng hình phạt đối với ta vẫn còn tôn trọng, lão nô cũng thật sự không đành lòng nhìn tình trạng bi thảm này..."
"..."
"..."
"Phương Xích tiên sư, thật sự là tài năng kinh thế, là rường cột của Đại Hạ..."
Cũng là vào lúc này, người trên tiên đài đều cúng bái về phía không trung, lúc cảm động và nhớ nhung ân đức của vị tiên sư đã mất kia thì dưới đám người đang yên lặng không tiếng động chợt có một tiếng hét to, chấn động khắp nơi: "Thân là bào đệ của tiên sư, Phương nhị công tử cũng chỉ kém hơn một chút, mỗ gia Quan Vân Sơn - Lục Bình Sinh, muốn mời Phương nhị công tử xuất hiện gặp mặt để thỉnh giáo các hạ một vấn đề..."
"Ai vậy?"
Mọi người nghe được âm thanh này thì đều ngẩn ra, không hiểu gì mà nhìn sang.
Hôm nay, mọi người đang tế bái tiên sư Phương Xích, bầu không khí rất trang nghiêm, sao ai lại tới hét to như vậy?
"Tiểu Kiếm Tôn?"
Thế nhưng sau khi gặp được người kia, có vô số người nuốt tiếng quát mắng gần ra khỏi miệng vào trong bụng, không dám nói ra khỏi miệng.
Chỉ thấy người đang nói chuyện lúc này chính là một người trẻ tuổi.
Nói là người trẻ tuổi nhưng chỉ có diện mạo là trẻ, hai bên tóc mai đã hoa râm, y phục mặc trên người cũng chỉ là một bộ y phục bình thường, bên hông treo một thanh kiếm, thoạt nhìn thanh kiếm này cũng bình thường, thậm chí vỏ kiếm đã có có chút hư hại.
Lúc này hắn lạnh lùng, hình như sắc mặt có vẻ không vui.
Nhưng một người thoạt nhìn bình thường như vậy, cũng tuyệt đối không có ai dám khinh thường.
Nguyên nhân rất đơn giản, hắn là Tiểu Kiếm Tôn.
Tuy rằng danh hiệu bên trong có một chữ "Tiểu", nhưng cũng không thể che giấu sự sắc sảo của hắn, dù sao phía sau chữ "Tiểu" còn có hai chữ "Kiếm Tôn". Dưới tình huống ở Đại Hạ có vị Nữ Kiếm Tôn phụ trách trấn thủ phi thăng, không nói riêng Đại Hạ, dù thế gian này bất luận kẻ nào muốn phía sau danh hiệu có thêm hai chữ "Kiếm Tôn" cũng phải suy nghĩ thật kỹ về việc cuối cùng mình có thể chịu đựng được hay không, hay là sẽ trở thành một trò cười.
"Quan Vân Sơn - Lục Bình Sinh được xưng là hoàng tộc khác họ ở Đại Hạ, chỉ có chừng mấy người đạt khí Tiên Thiên ba tấc, ba phân, ba li, viên mãn mà thôi. Hắn ta si mê với "Võ Kinh", dưới tình huống không có thầy mà lấy kiếm nhập đạo, bước vào Thần Cảnh, sau đó mới được Quan Vân Sơn thu nhận. Chủ ý ban đầu là làm kiếm thị, luyện kiếm với con của thủ tọa Quan Vân Sơn, kết quả hắn ta lại xem con của thủ tọa Quan Vân Sơn thành đá mài kiếm, rạng danh Triều Ca..."
"Hôm nay, hắn ta đã là người có kiếm đạo bậc nhất được Quan Vân Sơn công nhận, thân phận và danh tiếng vô cùng xán lạn..."
"Tại sao lúc này hắn lại nhảy ra ngoài phá hỏng phong cảnh?"
"Vì sao hắn lại có vẻ... hết sức bất mãn đối với vị Phương nhị công tử kia?"
"..."
Cả đám yên lặng, bởi vì không biết rõ tình huống nên nhất thời không ai mở miệng.
Trái lại, trong bầu không khí yên lặng đó, bỗng nhiên có một người cao giọng nói: "Ngươi có vấn đề gì muốn thỉnh giáo?"
Mọi người đều men theo tiếng động nhìn sang thì thấy người nói chuyện chính là một vị trên người mặc nho bào, khuôn mặt anh tuấn, chỉ là nét mặt có tửu sắc, hắn đứng sóng vai cùng với một vị mặc cẩm bào, trên vai nam tử đó có một con vẹt đang đậu, nó bất mãn kêu về phía Tiểu Kiếm Tôn.
Tiểu Kiếm Tôn Lục Bình Sinh lại hoàn toàn không nhìn hắn ta, chỉ là liếc mắt một cái rồi lạnh lùng nhìn về phía Lão Kinh viện.
"Nói chuyện với ngươi đó..."
Người mặc nho bào bất mãn, lại hét lên một câu.
Lục Bình Sinh nhướng mày, lạnh lùng nhìn lại: "Ngươi là ai?"
"Ngươi chưa từng nghe qua Nam Sơn Minh ngũ tử sao?"
Nam tử nho bào nở một nụ cười, nói: "Ta là một trong năm người của Nam Sơn Minh ngũ tử, Liễu Hồ - Hạc Chân Chương!"
"À, gà chó theo tiên thăng thiên mà thôi..."
Tiểu Kiếm Tôn Lục Bình Sinh cười lạnh một tiếng, cũng không quan tâm mà lạnh lùng nhìn về phía Lão Kinh viện, quát to: "Liễu Hồ - Phương Thốn, mỗ gia ở đây chờ ngươi, nếu như ngươi không trả lời thì không ngại đi ra đây, ta với thanh kiếm trong lòng bàn tay này đến hỏi thăm ngươi một chút..."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận