"A a a..."
Tuy rằng Thần Sơn trưởng lão há to miệng, nhưng lại chỉ có thể gầm thét như dã thú.
Những từ mơ hồ này căn bản chẳng nghe ra được bất luận hàm ý gì cả.
"Ha ha ha ha, tên họ Phương nhà ngươi, cũng không nên xen vào chuyện không liên quan đến mình. Khi ngày của yêu ma được giải phóng, mỗ gia nhất định sẽ tự đến tìm ngươi..."
Cuối cùng cũng đợi được Thần Sơn trưởng lão nói ra một câu hoàn chỉnh, nhưng những gì ông ta nói lại đều là lời của người khác.
Người ẩn nấp trong cơ thể của Thần Sơn trưởng lão lúc này lộ ra ánh sáng dữ tợn, lúc đầu hắn thoạt nhìn tu vi của Phương Thốn quá cao, trong tiềm thức hắn vẫn luôn muốn chạy trốn, nhưng sau giây phút kề cận này, dường như hắn đã hiểu được, dưới sự chênh lệch lớn như vậy, bản thân tuyệt đối không thể chạy thoát, cho nên hắn mới dời đi sinh mệnh này đến đây, phong ấn lại lời vừa muốn nói ra khỏi miệng của Thần Sơn trưởng lão.
Vừa cười dữ dội vừa giơ tay đánh vào trán bản thân.
Pháp lực hùng hậu, vậy mà hắn lại không ngần ngại muốn tự đánh đến thần hồn đều tiêu tan.
"Dừng tay."
Phương Thốn khẽ nghiến răng, đi đến trước mặt ông ta.
Vừa giơ tay lên, đã nắm được cánh tay của Thần Sơn trưởng lão.
Dưới pháp lực mạnh mẽ của hắn, dường như cánh tay của Thần Sơn trưởng lão bị trói bởi một cái vòng sắt, muốn cử động cũng khó khăn.
Nhưng Thần Sơn trưởng lão lúc này lại không hề quan tâm, chỉ cười lớn một cách đáng sợ, khi Phương Thốn nắm lấy cánh tay của ông ta, đột nhiên trong mắt hiện lên một tia tàn nhẫn, ngay sau đó, Phương Thốn nghe thấy từ trong thân thể của Thần Sơn trưởng lão, âm thanh mũi tên đứ đoạn vang lên. Khí huyết cuộn trào, pháp lực hỗn loạn, dần dần bùng phát tràn ra khỏi kinh mạch phá hủy từng cái một, tạo thành một màn sương máu tràn ngập mười thước đất.
Phương Thốn nhẹ nhàng dịch người lùi về phía sau, hơi cau mày lại.
Đến khi nhìn về phía trước lần nữa, đã nhìn thấy Thần Sơn trưởng lão thân thể cứng đờ, trợn tròn mắt, chết ngay tại chỗ.
Ông ta vẫn đứng đó, duy trì tư thế khi phát điên, nhưng chỉ là đã không còn chút sinh khí nào nữa.
Phương Thốn có thể giữ lại cánh tay của ông ta để ông ta không tự làm mình bị thương, nhưng cũng không thể ngăn cản hắn ta từ bên trong phá vỡ mạch máu, dùng pháp lực mà bóp nát trái tim, cho nên Thần Sơn trưởng lão cuối cùng vẫn chết ở đây, mà lại chính là chết ngay tức khắc, chết một cách nhanh gọn sạch sẽ.
Thần hồn tiêu tán.
"Đáng tiếc, dù sao ta cũng không phải thần tiên..."
Phương Thốn không khỏi thấp giọng thở dài, khẽ lắc đầu.
Nếu nói rằng trình độ tu vi của hắn đã tiến thêm một bước ở cảnh giới Nguyên Anh, bước vào giai đoạn đầu của Tiên Cảnh, có thể trực tiếp ảnh hưởng đến tinh thần của Thần Sơn trưởng lão với ý chí của mình, khiến ông ta muốn tự sát cũng không thể, nhưng suy cho cùng, bản thân có là thần tiên thì lúc này cũng không thể ngăn cản được Thần Sơn trưởng lão... hoặc là nói rằng con quỷ trong cơ thể ông ta, đã dùng phương pháp nóng nảy này để giải quyết mạng sống của chính mình trong chốc lát.
Phương Thốn nhận thấy rằng biểu cảm trên mặt của Thần Sơn trưởng lão lúc này thế mà lại có vẻ rất bình tĩnh.
Đó là bởi vì ông ta đã bị con quỷ này quấy nhiễu hơn mười mấy năm trời, bây giờ, cuối cùng cũng triệt để được giải thoát rồi sao?
Có thể nghĩ ra được rằng điều mà Thần Sơn trưởng lão sợ nhất trước đây không phải là chết, mà là lo lắng về việc bản thân mình lại trở thành một người khác.
Mà theo suy đoán của Phương Thốn, chính vì cự tuyệt trở thành một người khác, Thần Sơn trưởng lão đã không ngần ngại sử dụng phương pháp trở nên điên loạn của chính mình để chống lại sự điều khiển của "con quỷ" đó nên mới có thể khổ sở mà duy trì trong mười mấy năm qua.
Nhưng bây giờ, thỉnh thoảng ông ta sẽ trở nên rất tỉnh táo, thời gian duy trì cũng càng ngày càng dài.
Nó chỉ cho thấy rằng "ác quỷ" trong cơ thể ông ta đã chiếm giữ cơ thể của ông ta ngày càng nhiều, rất nhanh sẽ mất kiểm soát không thể khống chế được.
Ông ta trước đó, chắc hẳn là không thể tự kết liễu bản thân.
Nhưng bây giờ, thực chất con quỷ trong người ông ta vừa sợ hãi Phương Thốn, vừa muốn giữ bí mật nên đã chọn cách tự nổ.
"Đáng tiếc duy nhất là manh mối của Tiểu Từ Tông chủ..."
Phương Thốn khẽ lắc đầu, trong lòng vẫn có chút tiếc nuối.
Cũng không biết tại sao, mỗi lần cảm thấy tu vi của mình tu luyện đã đủ cao rồi, lại cảm thấy chưa hề đủ dùng, khi mới bắt đầu đặt chân lên con đường tu luyện, Bảo Thân Cảnh đã có thể làm được rất nhiều việc, sau đó lúc gặp một số chuyện đừng nói là Bảo Thân cho dù là Kim Đan đều không làm được chuyện gì, sau này, khi tu vi đạt được Kim Đan rồi, thì lại bị một đám Nguyên Anh cấp bậc đại gia, nở nụ cười mỉa mai với mình.
Bây giờ, bản thân đã trở thành người đứng đầu dưới Tiên Cảnh, cũng chỉ sau vài ngày mà đã cảm nhận được cảm giác bản thân không phải toàn năng.
Đột nhiên, sức mạnh phía dưới Tiên Cảnh này, có thể làm được một số việc cũng rất có hạn...
Nếu như mình Tiên Cảnh thì chắc chắn mọi chuyện sẽ không đến nỗi vượt ra khỏi tầm tay như vậy...
"....Gì?"
Phương Thốn trong lòng cũng đang suy nghĩ, muốn đi lên nhặt thi thể của Thần Sơn trưởng lão, thì đột nhiên hắn giật mình.
Hắn nhìn thấy sắc mặt của Thần Sơn trưởng lão trước khi chết rất bình tĩnh, tứ chi hơi cứng đờ, sau đó là cánh tay lúc trước muốn đánh chính mình nhưng đã bị hắn giữ chặt lại, cứng đờ tại chỗ, thi thể không khỏi hơi duỗi ra, có vẻ như lòng bàn tay sau khi mất sức đã cứng ngắc, nhưng bởi vì động tác quá khéo léo, nhưng dù sao nhìn như thế nào, cũng đều giống như ngón trỏ đang chỉ vào đâu đó.
Dựa theo nơi ông ta chỉ, Phương Thốn trầm ngâm nhìn theo, thì nhìn thấy một bức tường đá.
Đó là một bức tường đá cực kỳ nhẵn, bởi vì trận chiến giữa Thần Sơn trưởng lão và Phương Thốn khi nãy mà đã mở ra một cái miệng lỗ lớn.
Sự xuất hiện của cái lỗ khiến bức tường đá có chút gì đó kỳ lạ.
Có vẻ như có một lớp khác bên dưới.
Phương Thốn liếc nhìn Thần Sơn trưởng lão, khẽ than nhẹ một câu rồi phất tay áo tiến về phía bức tường đá.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận