Gió lạnh trên hồ thổi qua, những kẻ đứng đầu lớn nhỏ và những tu sĩ khác chỉ cảm thấy cả người dường như đều bị đóng băng.
Đường đường là đệ đệ ruột của Phương Xích tiên sư, nhị công tử của Phương gia Liễu Hồ, lại chạy đến tranh giành vị trí đại đương gia với đám người giang hồ như bọn họ? Vốn đã đủ hoang đường rồi, điều càng hoang đường hơn là, vị nhị công tử này sao lại ra tay ác độc như vậy, Hồ Sơn lão ma và những người khác ở trên giang hồ cũng là những kẻ tội phạm lừng lẫy, tên tuổi không hề kém hơn lão Triều của thành Liễu Hồ, nhưng sao mới chớp mắt đó thôi mà chỉ còn lại có cái đầu?
Điều quan trọng nhất chính là, mọi người lại không hề nghe thấy chút động tĩnh nào...
Quay đầu nhìn về phía ven bờ tối om ở xung quanh Liễu Hồ, ai nấy đều cảm thấy trên người nổi hết cả da gà...
...
...
"Năm cái đầu người, một cái năm ngàn, cũng như thế..." Khóe mắt liếc nhìn năm cái đầu người để dưới bàn chân, lòng Phương Thốn chợt thấy co rút lại.
Ông chủ Tần là người duy nhất làm hắn cảm thấy hơi đắt giá một chút.
Mà hôm nay, cũng là một lần duy nhất làm hắn cảm thấy đau xót cho số tiền bỏ ra.
Trong khoang thuyền vắng lặng, chỉ còn sót lại tiếng bọt nước đánh vào mạn thuyền.
Mà bất kể là những kẻ dửng dưng ngồi xổm ở trong góc xem cuộc vui, hay là những tán tu giang hồ và các yêu tà hoặc cưỡi trên lưng hỏa điểu, hoặc giấu mình ở trong áo choàng, hoặc như ẩn như hiện trong màn đêm, nhất thời đều xanh cả mặt.
Vị Phương nhị công tử này, rốt cuộc trong bụng đang tính toán điều gì?
Hắn thật sự đến đây vì vị trí đại đương gia sao?
Thật sự có một người không chịu đàng hoàng làm công tử ca của nhà quyền quý mà lại muốn đến làm đại đương gia của một ổ cướp ăn bữa nào lo bữa nấy hay sao?
-Những nhân sĩ giang hồ này tính tình còn nóng nảy hơn ta nghĩ nữa, ta cho rằng mới ban đầu những người không nể mặt nhiều lắm chỉ là hai, ba người thôi...
Im lặng thở dài, Phương Thốn nghĩ thầm trong lòng:
"Hồ Sơn lão ma moi tim người, tu luyện tà công, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi mà đã gây ra mười mấy vụ án giết người, phải giết. Yên Sơn Tam Quỷ sau khi chặn đường ăn cướp còn phải giết sạch tất cả mọi người trong đội buôn, phải giết. Thanh Sương Kiếm này... À, phải rồi, Thanh Sương Kiếm thì không tuân theo quy tắc của sát thủ, vì thế ông chủ Tần cũng tiện tay giết luôn, có lẽ cái này không cần trả tiền..."
"Nhưng cứ thế này thì gà mà mình chuẩn bị trước để lập uy sẽ không đủ rồi..."
"Ván này vừa mới bắt đầu mà thôi, sao lại phải giết cả hai lượt mới có thể lấy uy. Nhưng cứ như vậy thì ngoại trừ lão hói lẻn vào khuê phòng người ta thải âm bổ dương ra, thì kẻ có thể giết chết bất cứ lúc nào để lập uy, cũng chỉ còn..."
Trong lòng khẽ động, ánh mắt của hắn liếc nhìn về phía đại đà chủ Lâm Cơ Nghi của Thôn Hải Bang.
-Bạch!
Đại đà chủ Lâm Cơ Nghi vẫn luôn núp sau đám người âm thầm quan sát bỗng nhiên sởn cả tóc gáy, là người đầu tiên đưa ra quyết định.
Hai đầu gối mềm nhũn, lập tức quỳ xuống đất nói với Phương Thốn:
-Trong khoảng thời gian Triều Vinh dẫn theo Nhân Đan lẩn trốn, những huynh đệ trên đường thành Liễu Hồ của ta đã phát lệnh truy sát giang hồ, ai có thể giết chết tên yêu nhân là lão ta thì người đó chính là đại đương gia mới của Thành Liễu Hồ. Sau đó lão Triều chết trong tay của Phương nhị công tử, mọi người vốn nên mời Phương nhị công tử làm chủ, chỉ là công tử có thân phận cao quý, không phải là người mà đám giang hồ như chúng ta dám mạo phạm. Bây giờ nếu như công tử không chê bọn ta thô lỗ, nguyện tới chỉ bảo cho những con sâu bọ giang hồ như bọn họ thì quả nhiên là phúc phần ba đời của bọn ta đã tu được...
Nói xong vái một cái, nói:
-Lâm Cơ Nghi nguyện nghe theo lời sai bảo của công tử, dù là núi đao biển lửa cũng không dám từ chối...
Phương Thốn nhất thời có hơi ê răng...
-Chuyện này... sao Lâm tiên sinh lại quỳ nhanh như vậy?
Có thể thấy cái gì cũng chưa nói xong mà Lâm Cơ Nghi đã quỳ rạp xuống rồi, nhất thời tất cả mọi người trong khoang thuyền đều há hốc mồm.
Sau khi liếc mắt nhìn nhau bỗng nhiên đồng thời giật mình, cuống quýt ném cái xương gà đang cầm trong tay ra, vội vàng quỳ xuống theo Lâm Cơ Nghi. Mà người không lanh lợi, vừa nhìn thấy người khác đều quỳ xuống thì cũng vội vàng quỳ rạp, ai nấy đều không dám thở mạnh, có vẻ rất nề nếp.
Lăn lộn trong giang hồ, không thể mạo hiểm càng không thể kiêu ngạo...
Phe ta bất lợi, trước tiên quỳ để làm lễ!
...
...
Cái quỳ này của bọn họ cũng đại biểu cho việc ít nhất bây giờ, vị trí đại đương gia của thành Liễu Hồ chính là Phương Thốn rồi.
Mà những tán tu giang hồ ở xung quanh, nhìn thấy rõ tình cảnh này thì lại có nhiều người bày ra vẻ mặt rất khó coi. Ban nãy bọn họ cãi nhau cả nửa ngày cũng không thể phân rõ thắng thua cao thấp gì, ai ngờ vị Phương nhị công tử này vừa xuất hiện, trái lại để cho kẻ đứng đầu lớn nhỏ của Thành Liễu Hồ cũng quỳ một chỗ. Nhưng vào lúc này, bọn họ nhìn đầu người dưới chân của Phương Thốn thì trong lòng cũng thật sự có hơi thấp thỏm, đều chỉ biết im lặng không nói gì mà nhìn.
Trái lại vào lúc này, Phương Thốn không nhìn những kẻ đứng đầu lớn nhỏ của Thành Liễu Hồ quỳ đầy trên đất, trái lại cứ đưa mắt về phía bọn họ.
Nụ cười rất thân thiết, nói với mọi người:
-Bọn họ đã đưa ra câu trả lời rồi, không biết chư vị có ý kiến gì không?
Từ sau khi Thôn Hải Bang bị tiêu diệt thì thành Liễu Hồ chỉ còn lại năm bè bảy mảng, hai ba con mèo nhỏ, thu phục cũng không khó khăn mấy.
Trái lại những giang hồ tán tu đến từ bốn phương tám hướng này, một thân tà thuật, lòng dạ ác độc bàn tay nhuốm máu, thu phục mới thấy thú vị!
Đương nhiên, những tán tu này đều là những tên hung đồ trước đó dám có ý đồ với Nhân Đan cũng không hề đơn giản.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận