Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Bạch Thủ Yêu Sư

Chương 769: Có thể gọi là yêu sư

Ngày cập nhật : 2025-10-05 11:35:59
Đùng!
Một tiếng nổ lớn vang lên!
Đó là tiếng của một thanh ngọc giản trong Cửu Lai Thập Hồi Trận bị vỡ.
Mà có thanh thứ nhất thì sẽ có thanh thứ hai, thứ ba, thứ tư...
Cửu Lai Thập Hồi Trận này nhìn thì có vẻ phức tạp, đáng sợ, ánh sáng chói lòa, nhưng thực ra chỉ được cấu thành từ các ngọc giản, mỗi một ngọc giản đều có tác dụng rất quan trọng trong trận pháp, nó kết hợp bùn đất, cát, đá và ánh sáng. Mà giờ ngọc giản đã bị vỡ thì sẽ ảnh hưởng đến tất cả, Cửu Lai Thập Hồi Trận thế mà dần dần hóa thành làn khói...
"Ngươi dám..."
Nhìn thấy cảnh tượng này, Tiêu Ly vừa kinh ngạc lại vừa tức giận, thậm chí không nói thành lời. Ngoài ra thì viện chủ Sâm Thiên Viện bên kia không thể ngồi nghìn người khác dùng phương pháp thô bạo để phá hoại Cửu Lai Thập Hồi Trận của ông ta. Trong cơn tức giận, ông ta không kịp nói đạo lý với Phương Thốn, mà chỉ phất tay áo lên một cái thi triển pháp lực, lập tức có một luồng sức mạnh đánh về phía hồ lô ở trên đại trận kia.
Chỉ có ông ta mới biết rằng mấy thanh ngọc giản này trân quý đến mức nào, vỡ một cái cũng đã rất đau lòng rồi...
Vì vậy lúc này ông ta cũng không kịp suy nghĩ gì khác, dù cho người khác nói mình ỷ lớn hiếp nhỏ thì bản thân mình cũng nhất định phải...
"A?"
Hồ lô Bát Bảo đang trấn áp trên đại trận, trong nháy mắt phá hủy trận pháp đó không còn sót lại mảnh nào.
Sau đó hồ lô tự động bay lên, thu sấm sét lại, đồng thời cũng biến nhỏ lại rồi bay về phía Phương Thốn.
Phương Thốn nâng tay lên nhận, chắp một tay ra sau lưng, chậm rãi liếc mắt sang nhìn những người khác: "Còn một trận!"
...
Đám người xung quanh bị cảnh tượng này làm cho giật mình.
Ai cũng không ngờ được hồ lô này lại có thể hủy diệt trận pháp theo cách ác liệt như vậy, đây thực sự là một cách vừa đơn giản, vừa mạnh mẽ, hơn nữa còn rất nhanh.
Rõ ràng là một đại trận vô cùng huyền diệu, vậy mà chỉ chơi đùa một lúc đã bị hủy rồi?
Còn có người nhớ đến lúc nãy Phương nhị công tử nói nói chỉ cần thời gian một chung trà là có thể phá được trận pháp này, bây giờ... chắc chưa đến đâu?
Mặc dù mọi người đều cho rằng là phá giải chứ không phải là phá hư...
Nhưng điều này không quan trọng, quan trọng là tại sao trái bí đó lại lợi hại như vậy?
"Rốt cuộc cái đó là gì vậy?"
Nếu nói ai là người bất ngờ nhất, đương nhiên đó là viện chủ của Sâm Thiên Viện.
Vừa nãy ông ta không thể nhịn được nữa, đường đường là một viện chủ mà lại ra tay ngăn cản hồ lô kia rồi, ông ta dồn hết sức lực đánh bay cái hồ lô kia để bảo vệ trận pháp rồi, thậm chí trong lòng cũng muốn hủy diệt hồ lô kia.
Nhưng ông ta không ngờ rằng mình ra tay, sức mạnh cũng phóng ra rồi thế mà kết quả... lại là không hề có kết quả gì?
Không hiểu sao sức mạnh mà ông ta phóng qua lại bị tiêu tan...
Nhìn qua thì giống như sấm sét trong hồ lô đã phóng ra, thuận tiện hủy mất sức mạnh của mình?
Từ khi nào mà mình đã rơi vào tình huống bị người ta "thuận tay" đánh bại rồi?
...
...
Lúc này trong lòng chỉ thấy hoang đường mà cũng không để ý tới mặt khác.
Lần này Phương Thốn đã dễ dàng đánh bại Cửu lai Thập Hồi Trận của Sâm Thiên Viện, thậm chí còn không cho Sâm Thiên Viện một cơ hội để biện minh thì đã cầm lấy trái bí đao kia, sau đó quay người nhìn ra xung quanh, rất rõ ràng là đang đợi đối thủ tiếp theo...
Lúc này bầu không khí vô cùng yên ắng, không có ai dám lên tiếng, chỉ có ánh mắt do dự mà nhìn ra xung quanh.
Không sai, chắc là vẫn còn một đối thủ nữa...
Tối qua, bốn người Lục Bình Sinh của Quan Vân Sơn, Tiêu Ly của Thân Thiên Viện, Thần Vi Tử của Động U Viện, Đoạn Trường Sinh của Luân Hồi Viện khiêu chiến với Phương Thốn.
Mà lúc này ba người Lục, Tiêu, Thần đều đã thua cuộc rồi, chỉ còn lại Đoạn Trường Sinh nữa thôi.
Nhưng mà...
Mọi người đều đang nhìn ra xung quanh, tìm một hồi lâu cũng không có ai trả lời, cũng không có ai hô lên là tìm thấy ai hay không, thậm chí là có người còn phát hiện ngay cả mấy vị trưởng lão của Luân Hồi Viện đã rời đi từ lúc nào rồi. Vì vậy nên cuối cùng có người to gan lên tiếng: "Hình như người của Luân Hồi Viện... bị dọa sợ rồi không dám đến..."
"Ách..."
Đám người liền trở nên yên lặng.
Sau một lúc lâu thì đột nhiên có một tiếng cười vang lên: "Luân Hồi Viện chạy rồi?"
"Ha ha, không ngờ là vẫn có một người thông minh..."
"Luân Hồi Viện nhát như vậy thì chúng ta cùng đến cửa viện bọn chúng để ném đá đi?"
"..."
"..."
"Kết thúc rồi..."
Mà không thấy được vị đối thủ cuối cùng xuất hiện, không chỉ mấy người hóng chuyện cảm thấy hứng thú, mà ngay cả mấy người đang yên lặng quan sát mọi chuyện cũng cười nhẹ, sau đó ánh mắt lại nhìn về phía bên kia, giống như rất hài lòng với kết quả này.
"Nói ra thì cũng thú vị!"
Có một ông già cười ha hả mà nói: "Vốn Phương nhị này là tu vi Kim Đan, nhưng mà một mình hắn có thể địch lại Tam Sơn Tứ Viện, cuối cùng mấy người kia thua hết, nếu có người nói cho ta kết quả này thì chắc lão phu sẽ không tin đâu. Nhưng tận mắt nhìn từ đầu đến cuối lại cảm thấy thua thì cũng không có gì lạ, trong này đương nhiên có công lao của "Vô Tương Bí Điển", nhưng mà Phương nhị này thực sự là có tài..."
"Sẽ nổi danh sau trận chiến này."
Người khác cười nói: "Năm đó Phương Xích tiên sư cũng là thành danh bởi một trận xông vào trong Ma Đàm. Bây giờ, Phương nhị lại vì đánh bại Tam Sơn Tứ Viện mà thành danh, chẳng lẽ tiên sư mới nằm lại dạ nguyên được mấy năm mà giờ Phương gia đã có hai vị tiên sư rồi sao?"
"A, Phương Xích tiên sư không chỉ có thiên phú kinh người, tu vi cái thế, mà quan trọng là rất có nhân phẩm..."
"Mà vị đệ đệ này của hắn ta thì không cần bàn về ngộ tính, thủ đoạn cũng rất tàn nhẫn, chẳng qua là ta thấy thái độ, phẩm chất của hắn khác với Phương Xích tiên sư năm đó, thay vì nói hai vị tiên sư của Phương gia thì nói một vị là yêu sư thì đúng hơn..."
"Danh xưng yêu sư này rất phù hợp với hắn."
"Đã là yêu sư, thì các vị thử đoán xem Đại Hạ chúng ta có thể chứa được một vị yêu sư thắng được bảy quyển kinh không?"
"..."
Trong lúc mọi người đang bàn tán sôi nổi thì Phương Thốn đã quay người nhìn về một hướng khác.

Bình Luận

0 Thảo luận