Nó đã bẻ gãy phi kiếm, muốn tiếp tục leo lên, nhưng đột nhiên động tác của nó chậm lại.
Bởi vì cùng với thanh phi kiếm này bay ra, đột nhiên trên dưới ngọn núi, trong hàng ngàn hàng vạn lỗ thủng, vô số thanh phi kiếm đồng thời bay ra, hết thanh này đến thanh khác không ngừng thi nhau bay ra, vô cùng vô tận, giống như một thứ đầy sắc màu, tràn ra từ trong những cái lỗ, sau đó tập hợp lại thành một màn mưa, hay nói cách khác là pháo hoa.
Nhưng khi hàng vạn ánh sáng lạnh này tập hợp lại với nhau, đồng thời xuất hiện trong một khu vực nhỏ, thì nó lại vô cùng chói mắt.
Sự xuất hiện của Dạ Anh, mang theo màn đêm.
Và khi những hàn mang này tụ họp lại, trong phút chốc chiếu rọi sáng bốn bề xung quanh như thể ban ngày.
...
...
"Cuối cùng cũng kết thúc rồi..."
Lúc này, trong ngọn núi Kiếm, Phương Thốn mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
"Tuy rằng vẫn không biết Dạ Anh là cái gì, nhưng chỉ cần động vào binh khí này, cũng yên tâm rồi!"
"Bất kể ở thế giới nào, bất kể phải đối mặt với điều gì..."
Từ trước đến giờ hắn luôn bình tĩnh, thế mà đáy mắt cũn có chút điên cuồng: "Hỏa lực che phủ, đó mới chính là vương đạo chân chính!
"Rầm rầm..."
Một đợt mưa kiếm rơi xuống, ngay cả Dạ Anh cũng choáng váng.
Mỗi một đạo phi kiếm đều ẩn chứa một luồng kiếm khí sắc bén lạnh lẽo, đan xen vào nhau như một tấm lưới cực lớn, trực tiếp bao trùm giữa không trung, phi kiếm bình thản lượn vòng, lúc này, bởi vì số lượng quá nhiều nên nó ngược lại hình thành một loại ánh sáng chói mắt, ngay cả Dạ Anh cũng theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên, dường như bị ánh sáng chói mắt làm cho kinh sợ.
Khoảnh khắc tiếp theo, đột nhiên nó phản ứng lại, không do dự xé rách núi Huyền Thiết, "Oa" một tiếng quái dị kêu lên, vội vàng nhảy dựng lên, thân ảnh như một làn khói đen, len lỏi ở giữa mưa kiếm, bởi vì tốc độ của nó quá nhanh, thân hình gần như biến mất trong màn đêm, không thấy bóng dáng...
Với tốc độ và thân hình như vậy, phi kiếm bay trước mặt nó cũng mất dần vô dụng!
Chẳng qua đó là phi kiếm của người khác...
...
...
Phi kiếm của Phương nhị công tử rất nhiều, động tác lại linh hoạt, tốc độ Dạ Anh cũng nhanh không kém, nó tìm mọi cách luồn lách cơ thể qua giữa khe hở dao động của phi kiếm, nhưng vì phi kiếm của Phương nhị công tử tục tạo thành một cơn mưa kiếm mà bởi vì quá nhiều kiếm kí nên chúng giao hòa với nhau?
Cho dù nó có trốn nhanh đến đâu thì sau một đợt mưa kiếm, rất nahnh bị kiếm khí của phi kiếm chém ra từng đạo vết thương nhỏ.
Hỏi: Làm thế nào để chiến đấu với một đối thủ gần như vô hình?
Đáp: Lấp đầy từng khoảng không mà hắn xuất hiện!
"Oa..."
Một đợt mưa kiếm qua đi, Dạ Anh gào thét ầm ĩ, xích sắt trên cổ nó kêu cạch cạch, có thể nhìn thấy được thân thể nhỏ bé của nó đã có bảy tám vết rách cộng thêm bốn năm vết kiếm mới, những vết kiếm này không sâu lắm, vết thương cũng không nghiêm trọng, nhưng không thể phủ nhận máu trên người nó đang tuôn chảy, giống như màu đen của bóng đêm, toát ra một loại hắc quang.
Mà rõ ràng những vết thương này đã chọc giận đến nó, trong tiếng gào thét chói tai, hai bàn tay nhỏ bé của nó đột nhiên dùng sức vỗ vào ngực mình, tiếp đó, mọi người dùng mắt thường cũng nhìn thấy được một bóng dáng không ngừng bành trướng, càng lúc càng lớn trong bầu trời đêm, giống như một người khổng lồ, xích sắt trên cổ nó cũng tự chỉnh kích cỡ cho phù hợp, giống như một loại pháp bảo nào đó.
Ầm ầm ầm!
Thân hình của nó trở nên cao ba, bốn trượng, mãnh liệt đập về phía núi, lôi đài chấn động, giống như động đất.
...
...
"Rốt cuộc đó là thứ quái gì vậy? Thế mà lại có thể làm Dạ Anh bị thương?"
Bên trong khán đài, người thanh niên áo xanh cũng kinh hãi, có điều sau đó ánh mắt càng trở nên lạnh lùng hơn .
"Có điều, nếu ngươi đã làm Dạ Anh bị thương thì cũng nên nhận hậu quả của việc này..."
Lúc nói, dường như trong mắt hắn có chút chờ mong, hắn nhìn chằm chằm Dạ Anh đang điên cuồng lao về phía núi kiếm.
Sau đó, hắn lại nhìn thấy một cảnh tượng khác khiến hắn nghẹn họng nhìn trân trối.
...
...
Không chỉ có người thanh niên thanh áo xanh kia ngây người.
Mà ngay cả Dạ Anh, biến hóa thành người khổng lồ đang nổi cơn điên kia, dường như muốn một quyền đánh náy núi kiếm cũng ngây người.
Bởi vì đột nhiên trên đỉnh đầu vang lên âm thanh gào thét rồi lại có một trận mưa kiếm khác dội xuống.
Hô hô hô hưu, tạch tạch tạch tạch...
Thân thể cao lớn của Dạ Anh giờ phút này chẳng khác nào biến thành bia ngắm, nó vừa chấn kinh vừa giận, đột nhiên hai nắm đấm khổng lồ đánh về phía trước, giống như trận mưa kiếm kia đã hoàn toàn chọc giận nó, trong lòng cảm thấy vô cùng phẫn nộ, dường như nó muốn trực tiếp dùng nắm đấm đánh tan mưa kiếm từ trên trời giáng xuống, muốn xé nát kiếm ý đáng ghét kia.
Oanh! Oanh! Oanh!
Hai quyền của nó đánh vào không trung, va chạm vào mưa kiếm không dứt.
Trong tiếng nổ tanh tách, không biết bao nhiêu phi kiếm đã bị nó đập nát.
Nó điên cuồng đến mức khiến cho lòng mọi người phát lạnh
Nhưng kiếm vũ trong không trung thật sự quá nhiều, trong bóng đêm vô tận, có hàng ngàn, hàng vạn phi kiếm, ngay sau đó, càng lúc càng nhiều phi kiếm bóng đêm vô tận chống đỡ được một lát, rồi lập tức bị xé rách hoàn toàn, những phi kiếm còn lại bị rơi xuống, thậm chí còn không chính xác, chỉ là dưới sự củng cố của một loại lực lượng cường, bay lung tung vùn vụt.
"Phốc" "Phốc" "Phốc" "Phốc..."
Cho dù Dạ Anh dùng một kích đánh tan phi kiếm, nhưng vẫn là bị ba bốn kiếm đâm xuyên qua thân thể
Nó lại phát ra tiếng kêu thê lương, thân thể run lên, tất cả phi kiếm đều bị nó bức ngược bay ra ngoài, phá vỡ vòng vây của lôi đài Thanh Nham
Sau đó, thân hình nó nhanh chóng thu nhỏ lại và trở lại hình dáng như trước đây, nhưng rắn chắc hơn, bóng đêm càng dày đặc hơn.
Nó không kịp suy nghĩ phải tấn công như thế nào thì một đợt mưa kiếm nữa lại tới.
Tiếp đó, lại một đợt.
Tiếp tiếp sau đó, lại thêm một đợt...
...
...
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận