"Ồ?"
Rõ ràng là Phương Thốn đã sử dụng cấm thuật để hóa giải nguy nan, ngay đến những người ở đó cũng chẳng ngờ tới được.
Đầu tiên hắn hơi chấn kinh, sau đó cười lạnh.
"Lại có thể dùng cấm thuật để kéo dài, cũng không tệ..."
"Chỉ đáng tiếc, mới khởi đầu đã bị buộc phải dùng đến cấm thuật, về sau sẽ như thế nào?"
"Hay nói cách khác chính là còn có cơ hội chống đỡ nữa hay không?"
"..."
Tất cả những biến hóa đều nằm trong dự liệu của nó, Dạ Anh chỉ tránh một chút, thoát khỏi vũ khí từ trên trời giánh xuống, sau đó thì yên tâm, trong miệng phát ra tiếng khóc nỉ non của trẻ con, chân tay chạm mặt đất, sau đó nhanh chóng nhảy lên, động tác vừa kỳ dị, vừa nhanh khiến cho xích sắt trên cổ nó vang lên lạch cạch, nếu như không có sợi xích sắt này thì tốc độ của nó sẽ càng nhanh hơn nữa.
Vào lúc này, động tác của Phương Thốn lại hoàn toàn nằm ngoài dự liệu.
Hắn rõ ràng đã đẩy lùi Dạ Anh, nhưng lại không hề thừa thế xông lên mà từng bước ép sát, lấy tâm kết ấn dẫn động pháp lực trực tiếp cuộn người lại rồi nhanh chóng lùi về phía sau, hướng rút lui chính là nơi "binh khí" cao như núi của hắn.
Hắn đã ở rất gần binh khí, bây giờ tốc độ càng nhanh hơn.
Đến ngay cả Dạ Anh kia, lúc này cũng đã sững người ra không kịp ngăn cản.
Ở một mức độ nào đó, đây thực sự giống như hai người đánh nhau, vừa dồn sức đã muốn lao về phía trước.
Sau đó vừa ngẩng đầu lên đã thấy đối phương đã bỏ chạy ...
Ít nhiều gì vẫn có chút ngơ người!
Tuy nhiên, Dạ Anh cũng phản ứng cực kỳ nhanh, vừa nhìn thấy Phương Thốn trong bóng tối, thế mà vẫn còn cách hành động, vừa nhìn thấy binh khí kia đã định lao vào "binh khí", đột nhiên nó hét lên một tiếng và ôm lấy hai chân Phương Thốn, tốc độ nhanh đến mức đáng sợ, dường như không có bất cứ sự tồn tại nào trong đêm đen có thể nhanh hơn, mạnh hơn nó, trong phút chốc đã túm lấy người kia.
Nhưng ngay khi nó định lao đến bên người của Phương Thốn, vừa ngẩng đầu lên vừa đúng đúng nhìn thấy ánh mắt của Phương Thốn.
Chính xác mà nói, thông qua ánh mắt Phương Thốn, nó thấy được khí Tiên Thiên.
Khí Tiên Thiên của Phương Thốn chính là ba tấc ba phân ba li!
Loại khí Tiên Thiên này, mặc dù không phải là thần thông thuật phép nhưng ở một mức độ nào đó, nó càng thuần túy hơn so với thần thông.
Chính là cực hạn của người!
Dường như Dạ Anh có chút sợ hãi trước khí Tiên Thiên mạnh mẽ như vậy, động tác của nó liền có chút ngừng lại.
mà Phương Thốn đã tận dụng cơ hội hiếm có này, thân thể nhanh như chớp, cuối cùng đi vào dưới tấm vải đen, trong "binh khí" của hắn.
"Tra....."
Dạ Anh đó có vẻ hơi tức giận vì sự biến mất đột ngột của đối thủ.
Một tiếng kêu quái dị vang lên, hai móng vuốt chộp về phía trước, vừa hay cào ngay trên tấm vải đen.
Một tiếng phân phật, tấm vải đen khổng lồ bao phủ toàn bộ "ngọn núi" bị sức mạnh móng vuốt của nó xé tan thành từng mảnh.
Từng mảnh vụn tung bay phấp phới như cánh bướm.
Sau đó, nó cũng nhìn thấy được binh khí dưới tấm vải đen đó, liền có chút sửng sốt.
Không chỉ có nó, bởi vì trên diễn biến sân quá nhanh, vô số người theo dõi trận chiến của Luyện Khí Sĩ Nguyên Thành cũng không kịp phân tích cục diện, lúc này tất cả bọn họ cũng lũ lượt ngẩng đầu lên, sau khi nhìn thấy được "binh khí" của Phương Thốn, mọi người đều có một hành động giống nhau đó là tất cả bọn họ đều thẳng lưng, trợn tròn mắt, đồng tử co lại, nhưng miệng thì càng ngày càng mở to khi nhìn thấy toàn bộ hình dạng của binh khí, liền từ từ thốt ra một chữ " Ồ "...
Biểu thị kinh ngạc!
...
...
Khi được phủ một lớp vải đen, hình dạng của "binh khí" trông giống như một ngọn núi.
Mà khi xé tấm vải đen ra liền phát hiện ra rằng "binh khí" bên dưới đúng là một ngọn núi!
Chỉ có điều, đó là một ngọn núi thủng lỗ chỗ!
Ngọn núi cao chừng ba mươi thước, bề ngang hơn bốn mươi thước, toàn bộ khối núi dường như được làm từ huyền thiết, có điều có thể thấy khối núi rất gồ ghề, có nơi trực tiếp làm bằng phôi thiết, và phía trên ngọn núi này, có vô số những lỗ lớn, lỗ nhỏ, vừa rồi Phương Thốn đột nhiên biến mất vì chui vào một cái lỗ nào đó.
Cho nên, rốt cuộc thứ này là cái gì?
...
...
Giữa lúc tất cả các tu sĩ đều đang sủng sốt, kinh ngạc, Dạ Anh kia cũng có chút kinh ngạc, nó ngồi xổm xuống quan sát núi một chút, phát hiện chẳng biết nên tìm Phương Thốn ở chỗ nào, lập tức có chút nóng nảy, kêu lên những tiếng kỳ dị, rồi đột nhiên nó lao lên, sau đó gào thét, rồi xé toạc một mảnh huyền thiết của khối núi đó rồi cho vào trong miệng nhai nhóp nhép, nhìn trông như đang ăn một miếng thịt vậy.
Ngay sau đó, nó hét lên đồng thời xé nát ngọn núi thành từng mảnh.
"Đây là chuyện gì vậy?"
Cảnh tượng này rơi vào mắt một số Luyện Khí Sĩ, đặc biệt là Vân Tiêu cùng những người khác, bọn họ có chút kinh hãi, thoạt đầu khi nhìn thấy "binh khí" của Phương Thốn xuất hiện trong lòng có vô số hiếu kỳ, nhưng cảnh tượng này thật quá kinh người, "binh khí" mà người này thần thần bí bí, dày công cực khổ chế tạo lại cũng chỉ là một đống sắt vụn, không hề có chút bền chắc nào?
Tuy nhiên, trên khán đài, vị công tử trẻ tuổi mang áo choàng xanh lục lại nheo mắt, khóe miệng hiện lên nét cười nhạt.
"Người có thể tạo ra mười hai tiên trụ, khống chế pháp gọi hồn của yêu tộc, binh khí được tạo ra nhất định sẽ có vượt trội hơn người khác, chỉ tiếc, ở trước mặt Dạ Anh, tất cả những thứ này đều là vô dụng, chênh lệch thực lực, không thể nào bù đắp được bằng những trò này..."
"....?"
Suy nghĩ trong đầu chưa dứt, đột nhiên sắc mặt hắn có chút kinh ngạc.
Hắn nhìn thấy Dạ Anh leo lên ngọn núi kỳ dị, xé ra một mảnh huyền thiết, một trong những cái lỗ, đột nhiên có một tia sáng lóe lên, ánh sáng lạnh bay đến trước mặt Dạ Anh, đây là một hành động cực kỳ bất ngờ, tốc độ nhanh đến mức Luyện Khí Sĩ sắp đạt tới cảnh giới Kim Đan có lẽ cũng không theo kịp, nhưng Dạ Anh lại nhẹ nhàng giơ tay lên nắm lấy ánh sáng lạnh kia.
Sau đó mọi người mới thấy rằng ánh sáng lạnh đó đó thực chất là một phi kiếm.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận