"Không hay rồi..."
Bỗng nhiên Lục Bình Sinh kinh hãi.
Hắn ta chỉ thoáng cảm ứng, thì đã có phán đoán.
Không ngăn được!
Sức mạnh bám vào phía trên chùy đồng quả thực quá mạnh.
Trong mắt người ngoài xuất hiện ảo giác kiếm hắn cắt thiên địa làm hai mảnh, đó là bởi vì sức mạnh và góc độ một kiếm này của hắn quá huyền diệu, vô cùng ổn định, cho nên khiến cho ánh mắt và thần thức của mọi người đều xuất hiện ảo giác, dường như một chùy này bất luận như thế nào cũng không thể nện vào được người hắn, giống như ngươi ở thế giới này vung chùy đồng, sức mạnh lớn thế nào cũng không ảnh hưởng tới đối thủ......
Nhưng ảo giác vẫn là ảo giác, hắn cùng Khúc Tô Nhi vẫn là người một thế giới.
Mà chùy đồng thẳng tắp rơi xuống, đánh thẳng về phía đầu hắn.
Cho nên một chiêu này của đối thủ, mình ngăn không được... Hoặc là nói là không thể chặn được.
Kiếm của hắn hoàn toàn có thể cắt đứt cú đánh của đối thủ, chỉ là đòn đánh kia quá nặng nề, sức mạnh của hắn không đủ...
...
...
Thế là thấy một màn này, Lục Bình Sinh lập tức nghĩ đến hai lựa chọn.
Một, là khởi động tu vi mạnh nhất, dựa vào pháp lực vượt qua đối thủ để đối kháng lại chùy đồng.
Chỉ là như thế hắn sẽ phải đứng trước một vấn đề, đó chính là lừa dối người khác.
Bách tính Triều Ca xem náo nhiệt có một quy tắc đó là không thể ỷ vào cảnh giới đè người, cho nên ban đầu lúc hắn định động thủ đã đặt tu vi ở cảnh giới Kim Đan, đây là bởi vì Phương Thốn cũng là cảnh giới Kim Đan, mình không muốn chiếm lợi của hắn.
Mà bây giờ nếu mình thi triển ra sức mạnh cảnh giới Nguyên Anh, vậy sẽ cao hơn đối thủ một cảnh giới.
Đến lúc đó, cho dù mình thắng, cũng không phải thắng kiếm đạo.
Mà là cảnh giới tu vi cao hơn đối thủ.
Triều Ca cái gì cũng thiếu, duy chỉ không thiếu các Luyện Khí Sĩ cảnh giới cao, đây là một loại hành vi khiến người ta bất mãn.
Thế là ôm ý nghĩ này, trong lúc cấp thiết, Lục Bình Sinh đã đưa ra một quyết định khác.
Hắn cắn chặt răng, bỗng nhiên thay đổi kiếm thế, kiếm mang như sấm chớp chém về phía Khúc Tô Nhi.
Dưới một đòn của chùy đồng này, người bình thường sợ răng ngay cả nghĩ cũng không kịp nghĩ.
Nhưng mà, trong chớp mắt này Lục Bình Sinh thay đổi hai đạo thế kiếm, biến hóa nhanh đến dọa người.
Mà một kiếm này chém ra, hắn đã tấn công vào chỗ địch không thể không cứu.
Nếu như Khúc Tô Nhi trở lại phòng thủ, vậy hắn sẽ được giải vây, còn có thể chiếm chủ động, mà nếu một chiêu này của Khúc Tô Nhi vẫn thẳng tắp giáng xuống, vậy thì hắn và Khúc Tô Nhi, hai người đều sẽ lưỡng bại câu thương, một người biến thành thịt nát, một người bị chém làm hai nửa.
...
...
Lục Bình Sinh ứng đối khiến cho không ít Luyện Khí Sĩ trong sân cũng cau mày.
Trong đó thậm chí bao gồm cả Lân Thần Vương nhìn mặt giống như đầy tươi cười, một chút cũng không để ý đến biến hóa trong sân.
Một người là Tiểu Kiếm Tôn của Triều Ca, một người là tôn nữ Khúc lão tiên sinh.
Chẳng lẽ giữa hai người này lại muốn thành thế lưỡng bại câu thương?
Mà trong cuộc chiến mọi người đều nhấc hết tinh thần lên để xem, chùy đồng của Khúc Tô Nhi vẫn đánh xuống.
Đầu tiên là chùy đồng thứ nhất, sau đó là chùy đồng thứ hai.
Hai cái chùy đồng dần dần nện xuống, lúc đầu không phát hiện, về sau mới phát hiện, có nhanh có chậm.
Sức mạnh của chùy đồng thứ nhất phát huy lớn nhất, uy hiếp nghiêm trọng đến tính mạng của Lục Bình Sinh, chùy đồng thứ hai tốc độ thoáng chậm lại, mà tốc độ chậm dàn này vốn là không có lợi cho việc phát huy sức mạnh, nhưng khi một kiếm của Lục Bình Sinh chuẩn bị chém tới lại cùng lúc va chạm với chùy đồng thứ hai này, chuẩn xác đến mức giống như là đã cẩn thận tính toán qua......
"Không thể nào, làm sao lại có chuyện trùng hợp như vậy?"
Lục Bình Sinh kinh hãi, ra sức tạo nên kiếm mang, như thần long gào thét phóng ra.
Có lẽ một kiếm này của hắn đã bị chùy đồng thứ hai ngăn trở, nhưng hắn vẫn có tự tin có thể uy hiếp nghiêm trọng đến Khúc Tô Nhi.
Hắn căn bản cũng không tin, một tiểu cô nương nũng nịu như Khúc Tô Nhi có can đảm liều mạng với mình.
Sau khi ôm ý nghĩ này, kiếm mang của hắn ta sắp va vào với Khúc Tô Nhi va vào nhau.
Mà theo góc độ biến hóa, hắn bỗng nhiên chú ý tới Khúc Tô Nhi, cùng lúc đó, cả người cũng cảm thấy lành lạnh.
Ngay sau đó chính là tuyệt vọng.
Bởi vì hắn phát hiện, lúc này Khúc Tô Nhi thế mà lại đang nhắm mắt...
Chẳng những nhắm mắt lại, thậm chí đến cả thần thức cũng thu hồi, lỗ chân lông trên người đều khép kín.
Nói cách khác, căn bản là nàng không cảm giác được một kiếm này của hắn!
Nha đầu chết tiệt này, thế mà lúc đánh hai cái chùy đồng xuống lại không nhìn, không nghe, chỉ là nện xuống.
Cái này con mẹ nó quá là ngoài nghề rồi...
Ngươi sợ hãi thấy máu thì đi thi đấu làm cái gì...
...
...
Trong lòng Lục Bình Sinh mắng, nhưng cũng biết, cái chiêu pháp đổi mạng này của mình căn bản không có tác dụng.
Sở dĩ nói là đổi mạng, chính là muốn đe dọa đối thủ, bức nàng biến chiêu.
Nhưng dưới tình huống đối thủ căn bản cũng không biết uy hiếp của ngươi là như thế nào, vậy ngươi đe dọa kiểu gì?
"Ta......"
Lục Bình Sinh phát ra mộ tiếng vừa phẫn nộ, vừa bực bội, lại vừa kiềm chế đến cực điểm kêu to, sau đó thân hình nhanh chóng xoay chuyển.
Trong khoảnh khắc, hắn đã vọt xuống dưới đài, ánh mắt tuyệt vọng.
Hắn bị ép ra khỏi lôi đài, cho nên hắn thua.
Mẹ nó, hắn bị bại dưới tay một tiểu cô nương nhắm mắt lại đánh nhau...
"Ầm ầm!"
Bỗng nhiên, chùy đồng đập ầm ầm vào phía trên Tiên Đài, Tiên Đài kia vốn được xây dựng từ rất lâu rồi cho nên không chắc chắn lắm lập tức, toàn bộ đổ sụp xuống, không chỉ có mỗi Tiên Đài bị đập thành mảnh vỡ, đến cả phía dưới Tiên Đài, cũng bị nện lõm xuống thật sâu, xuất hiện một cái hố sâu cực lớn, xung quanh giống như là bị động đất, soạt một tiếng, vô số người bị ngã lăn ra.
Toàn bộ Tiên Đài cũng chỉ có góc Phương Thốn ngồi còn duy trì vẻ hoàn chỉnh, nhìn giống một cái thang lẻ loi.
...
...
"Đây là..."
"Đây là đã xảy ra chuyện gì?"
"Đánh xong rồi sao?"
Nhóm tu sĩ tu vi cao một chút không bị đánh ngã đều quơ quơ ống tay áo hất lớp cấn cát trước mặt đi, mà người tu vi thấp thì luống cuống tay chân, từ dưới đất bò dậy, vừa phủi đất vừa khẩn trương nghe ngóng xung quanh.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận