"Nếu đã là phá hủy địa ngục, đương nhiên phải dùng thủ đoạn kinh khủng hơn cả địa ngục!"
Phương Thốn nhẹ giọng nói: "Ngươi đã nghĩ kỹ chưa?"
m thanh của Hồ Huỳnh rõ ràng đang run, ngón tay xoắn lấy quần áo, nhưng vẫn cắn răng nói: "Ta... nghĩ kỹ rồi!"
Phương Thốn khẽ thở dài khi nghe được lời đó, hắn nói: "Ngươi vẫn nên suy nghĩ kỹ đi!"
"Không..."
Hồ Huỳnh kinh ngạc, vội vàng giải thích: "Ta... ta thật sự đã nghĩ kỹ rồi!"
Sau khi dừng lại một chút, nàng ta cố lấy lại bình tĩnh, nói với Phương Thốn: "Công tử, ta đã được gặp Tiểu Linh Nhi..."
Nàng ta vừa nói vừa nhìn tiểu hồ nữ nói: "Ta không ngờ rằng, ngươi có thể... nuôi dưỡng Tiểu linh nhi tốt như vậy, hơn nữa, hơn nữa ta đã nhìn qua khí cơ của nó, cho đến tận bây giờ, thế mà,...thế mà còn là yêu nguyên Thuần m, cho nên ta hiểu, ngươi với đại tiên sinh giống nhau, thực sự là người tốt, vì vậy ta mới lại, cho dù ngươi có làm gì, ta cũng sẽ chọn cách giúp ngươi..."
Vân Tiêu và những người khác nghe được, khuôn mặt lộ ra biểu cảm khó tin.
Ở Triều Ca, việc nuôi yêu cơ đã trở thành thói quen, thậm chí là lần đầu bọn họ gặp Tiểu Hồ Ly ở bên cạnh Phương Thốn cũng sinh ra suy nghĩ như vậy, nhưng sau một khoảng thời gian quen biết, bọn họ biết rằng Tiểu Hồ Ly ở bên cạnh Phương Thốn giống như một đệ tử, cũng giống như một tỳ nữ, thậm chí là giống một muội muội, duy chỉ có không giống yêu cơ, suy nghĩ bình thường thì cảm thấy vấn đề mà Hồ Huynh nói vô cùng hoang đường.
Nhưng sau khi nghĩ lại, hiểu được cảnh ngộ của Hồ Huỳnh, thì lại có chút xúc động.
Phương Thốn nói: "Đây không phải một cuộc trao đổi!"
Hồ Huỳnh khẽ cắn răng nói: "Đây, là sự lựa chọn của ta!"
Phương Thốn rơi vào im lặng một khoảng thời gian dài, sau đó chầm chậm xoay người.
Đúng lúc này, ngoài phòng có một đám đen di chuyển đến trước đại sảnh, hóa thành hai bóng người, một người là chủ nhân Hắc Hồ, mặc một chiếc áo choàng
dài tinh xảo, trên tay còn cầm theo một chiếc hộp sắt nhỏ, người còn lại đang bị sâu bọ của chủ nhân Hắc Hồ bao vây toàn bộ đường lui, sắc mặt lúc này rất nhợt nhạt, vừa xuất hiện đã đứng dựa vào cây cột, dường như đang muốn nôn ra.
Phương Thốn vươn lòng bàn tay về phía chủ nhân Hắc Hồ.
Lúc đầu, rõ ràng chủ nhân Hắc Hồ có chút do dự, cuối cùng vẫn đặt chiếc hộp sắt vào trong tay của Phương Thốn.
Phương Thốn tiện thế xoay người đưa chiếc hộp đến chiếc mặt Hồ Huỳnh.
Giọng Hồ Huỳnh khẽ run: "Đây... đây là cái gì?"
Phương Thốn lạnh lùng nhìn nàng ta, mà toàn bộ người ở đây, đều dùng ánh mắt khác thường căng thẳng nhìn Phương Thốn.
Sau đó Phương Thốn cười: "Đây là một binh khí có khả năng hủy diệt địa ngục!"
"Và cũng là một bùa may mắn!"
Sau khi do dự một hồi, Hồ Huỳnh cũng nhận lấy chiếc hộp sắt nhỏ kia, dù sao nàng ta cũng là một yêu tộc nổi tiếng đa nghi, đặc biệt là một yêu tộc đã trải qua quá nhiều khổ nạn, không ai ngốc nghếch đến mức tùy ý đồng ý cái gì, hoặc là đi nhận một thứ cổ quái nào đó, nghĩ tới thứ đó rất đáng sợ, nhưng nàng ta tín nhiệm Phương Thốn, vì thế nàng ta vẫn từ từ nhận lấy.
"Cảm ơn ngươi, tiểu sư thúc..."
Sau đó nàng ta hạ quyết tâm, không chút do dự mở ra hộp sắt.
"Đợi đã..."
Mọi người trong sảnh đều đang bị bộ dạng oai phong lẫm liệt của Hồ Huỳnh làm cho cảm động, thì có một người sợ đến nỗi đã lớn tiếng cắt ngang.
Đám người cả kinh xoay người lại nhìn, thì thấy gương mặt đau lòng của chủ nhân Hắc Hồ đi đến, vỗ lên tay của Hồ Huỳnh, nói: "Có biết bên trong là thứ gì không? Nói ăn là ăn sao? Ngươi có biết để luyện được thứ này ta phải đổ bao nhiêu máu, trả bao nhiêu giá hay không? Ngươi thiên tài Linh Bảo hao tốn để tạo ra thứ đồ chơi này, chất đống vào với nhau kích cỡ còn lớn hơn ngươi không? Ngươi có biết cách sử dụng nó như thế nào không?"
Nói xong ông ta kéo Hồ Huỳnh sang một bên, cẩn thận nói những điểm cần chú ý.
Hồ Huỳnh có chút sửng sốt, đôi mắt mở to, ngơ ngác cố nhớ những lời của chủ nhân Hắc Hồ, sau khi được sự cho phép của ông ta, nàng mới từ từ mở chiếc hộp sắt ra, bên trong là một viên đan dược màu xanh, nàng ta nhắm mắt lại, làm theo lời của chủ nhân Hắc Hồ, vận hành yêu lực, ép ra một giọt máu yêu bổn mệnh, sau đó từ từ nhỏ lên phía trên viên đan dược màu xanh.
Viên đan dược màu xanh kia nhìn có vẻ cực kỳ mạnh, đao kiếm khó làm tổn thương, nước lửa không thấm.
Nhưng giọt máu yêu bổn mệnh vừa được nhỏ lên, đột nhiên viên đan dược tan ra thành một màu nước màu xanh.
Hồ Huỳnh phát run, chiếc hộp lật úp rơi xuống đất, nước cũng đột nhiên rơi xuống đất.
Sau đó loại nước đó lại biến thành làn khói màu xanh, làn khói ngày nhiều, đồng thời có những con bướm vô hình bay ra rồi biến mất trong không trung.
Mọi chuyện đều diễn ra hết sức đơn giản.
Hồ Huỳnh vẫn đứng im tại chỗ đó, cảm thấy không biết nên làm thế nào.
Vân Tiêu và Hạc Chân Chương cùng những người khác lại càng bối rối hơn, bọn họ chỉ biết nhìn ngây người.
Ở hiện trường chỉ có ba người là biểu cảm không như vậy.
Chủ nhân Hắc Hồ nhìn làn khói màu xanh kia biến mất, tản ra theo làn gió ở Nam Cương, sắc mặt nặng nề, ông ta mở miệng giống như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói gì, chọn cách im lặng.
Toàn thân Trùng Sư Quái Ly phát run, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ.
Gương mặt Phương Thốn không nhìn ra biểu cảm, chỉ là vô thức vươn tay ra sờ lên tóc của mình.
Thật may tóc chưa xảy ra biến đổi gì, hoặc có lẽ, sự biến đổi này phải đợi một khoảng thời gian ngắn nữa.
...
...
Đã thành công rồi!
Trong mảnh trầm mặc, đột nhiên Phương Thốn quay đầu nhìn Hồ Huỳnh, biểu cảm cực kỳ nghiêm túc nói: "Kể từ thời điểm này, nhiều nhất là một năm rưỡi, Ôn Nhu Hương sẽ bị huỷ diệt, cụ thể sẽ xảy ra tình cảnh đáng sợ đến mức nào, đến cả ta... bây giờ ta, cũng không thể nói rõ được, ta chỉ biết, tình cảnh này có thể rất khủng khiếp và sẽ gây ra một loạt những hậu quả kéo theo, có điều, ta cần ngươi làm được chính là, nhớ cho kỹ, lúc nào nên tự mình ra mặt, lúc nào mới nên lộ ra thân phận của ngươi!"
"Khi mà địa ngục thực sự đến..."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận