"Phật tổ là duy nhất trên trời dưới đất!"
Trong lúc tâm tư của đám người biến ảo, hoà thượng Du Phương đã mở miệng, thanh âm trầm thấp như chuông đồng.
Sau đó, đột nhiên hắn mở mắt ra, ánh mắt sẽ như có chất, như muốn xuyên qua đại xảnh, đi về phía Ngọc Tú phong.
Nhưng ngay khi mắt anh sắp chạm tới Ngọc Tú Phong, hơn nữa còn chưa đến nơi.
Trên Ngọc Tú phong, Phương Thốn khẽ cau mày, sau đó tiện tay ngắt một cái lá khô trên bông hoa.
Lúc trở tay, chiếc lá khô bay khỏi đỉnh núi rồi rơi vào sơn cốc.
Trong sơn cốc, có một nơi nuôi bướm.
"Vù..."
Chiếc lá khô nhẹ nhàng rơi xuống thung lũng, ngay lập tức một bóng bướm sặc sỡ bay lên từ mặt đất.
Những con bướm này, lớn thì bằng cái cối xay, nhỏ cũng như nắm tay, một số màu đỏ, một số màu tím, một số màu sắc khác nhau đan xen, mà trong đó con bướm nổi bật nhất là một con bướm đen, toàn thân có màu đen, nó vừa bay lên đã giống như che khuất bầu trời.
...
...
"Ha ha, Phương nhị tiên sinh, đắc tội..."
Trong sảnh chính, hoà thượng Du Phương phá lên cười pháp lực quanh người khuấy động. Dường như bởi vì hắn chiến thế thượng phong, giọng nói của hắn dần dần bình tĩnh lại: "Lần này, tểu tăng đến không phải để bất kính với Phương nhị tiên sinh, chỉ là thiên địa Tu Di, ta là Giới Tử, nhân quả thế gian đều là duyên phận, khó tránh thoát được. Nếu Phương nhị tiên sinh đã ở giữ nhân quả trên lưng có đại duyên phận, vậy thì sao lại rút lui vào lúc này?"
"Lần này, ta có một lời muốn nói với Phương nhị tiên sinh, chỉ là Phương nhị tiên sinh không chịu lộ diện, cho nên mới phải dùng loại thủ đoạn nhỏ này để ép Phương nhị tiên sinh đi ra, chỉ là không ngờ được là không thu được tay, nếu làm Phương nhị tiên sinh bị thương thì thật sự xin lỗi"
"..."
Trong đại điện, tất cả mọi người đều hoang mang.
Họ nhìn hoà thượng Du Phương một cách ngốc nghếch, chỉ thấy rằng mắt hắn ta nhắm lại, kim quang quanh người ảm đạm, trong miệng không ngừng niệm kinh. Dường như trên mặt có chút đắc ý, thoạt nhìn hắn đã ra tay với người khác, còn chiếm thế thượng phong, lúc này đang thuyết giáo với đối phương.
Nhưng rõ ràng, không có kẻ thù nào trước mặt hắn.
Chỉ có một con bướm chao liệng và đậu trên trán hắn.
Cánh bướm nhẹ nhàng vỗ về, mang theo một giấc mơ, hoà thượng Du Phương, đã ở trong giấc mơ.
Hắn mỉm cười, giảng pháo ở trong mơ, nói cho người không tồn tại nghe.
Khung cảnh, mang đến cho người ta một cảm giác quỷ dị.
"Nhiếp Hồn Pháp?"
Không khí bên trong đại điện trở nên vô cùng quỷ dị, điều này không khỏi khiến cho mọi người xung quanh nhất thời lặng ngắt như tờ.
Thân là Luyện Khí Sĩ đứng đầu ở Thanh Giang, cho dù bọn họ có tu vi cao hay thấp, thì đều là những người có tầm nhìn, tất nhiên họ có thể nhìn ra được.
Vị hòa thượng Du Phương này đã yên lặng không một tiếng động, hắn ta bị trúng Nhiếp Hồn Pháp, không chỉ thế, Nhiếp Hồn Pháp này bị trúng khi hắn ta đấu pháp với người khác, ngay khi hắn ta chuẩn bị thi triển ra bản lĩnh cuối cùng của mình thì lại bỗng nhiên trúng chiêu, hơn nữa, cho tới bây giờ, hắn ta vẫn còn chưa biết bản thân mình đã bị trúng chiêu, trên gương mặt hắn ta lại còn mang vẻ kiêu căng tự tin, mà ở trong giấc mơ, hắn ta lại đang giảng Phật Pháp cho Phương Thốn, người hắn ta đã đánh bại trong giấc mơ.
Luyện Khí sĩ có hai sở trường lớn nhất đó chính là thuật Ngự Vật và Nhiếp Hồn Pháp.
Nhưng mà, có thể thi triển Nhiếp Hồn Pháp thành công với những người khác đa phần đều là người có tu vi cao hơn đối phương rất nhiều, giống như Phương Thốn hiện giờ vậy, hắn ta vậy mà có thể dưới tình huống đối phương một thân pháp lực bành trướng đến cao nhất, chư tà bất xâm mà thi triển được Nhiếp Hồn Pháp mạnh mẽ như thế...
Đây rốt cuộc là loại thủ pháp gì?
Càng không cần phải nói, hòa thượng Du Phương trúng chiêu, vẫn còn đang mang danh tiếng hòa thượng Tịnh Tông.
Mà lần này Phương Thốn trở về từ Triều Ca, mọi người cũng đều biết tu vi hắn ta cao thâm, dù sao khi hắn ta ở Triều Ca, chuyện hắn ta đánh một trận cùng với cao thủ Tiên Cảnh đã sớm được truyền đi khắp nơi trên Đại Hạ, những Luyện Khí Sĩ quận Thanh Giang không có người nào hoài nghi thực lực Phương Thốn, nhưng khi nhìn đến kết cục của vị hòa thượng Du Phương này, trong lòng bọn họ vẫn cảm thấy vô cùng kinh ngạc, hóa ra là do trước kia bọn họ vẫn luôn coi thường hắn ta.
"Chư vị, mời trở về đi!"
Trong lúc trái tim mọi người ở đây đang thấp thỏm bất an thì một giọng nói trong trẻo vang lên.
Giọng nói này rõ ràng là được truyền đến từ nơi xa, nhưng lại nhẹ nhàng vững vàng, không có một chút lệ khí, mà có vẻ vô cùng bình thản.
Đương nhiên, chúng tu biết rõ, đây là chính là Phương nhị tiên sinh đích thân ra lệnh đuổi khách.
Trong lòng bọn họ thật sự vô cùng rối rắm, cảm thấy hẳn là do hòa thượng Du Phương đường đột động thủ nên mới chọc giận Phương Thốn, không chỉ thế, vừa rồi mọi người lại chỉ đứng nhìn hòa thượng Du Phương ra tay mà không hề có một ai đứng ra ngăn cản, trong lòng không khỏi cảm thấy hổ thẹn, tức khắc họ có cảm giác ngay cả đứng lên cũng có chút khó khăn.
Hai vị trưởng lão Thanh Tùng và Hàn Thạch đương nhiên sẽ không ở lại, chuẩn xác mà nói, bây giờ hai người bọn họ vẫn đang trong trạng thái ngây ngốc.
"Vốn vì việc công mà đến, không ngờ lại xảy ra sự việc như thế này, thật sự vô cùng xin lỗi, xin Phương nhị tiên sinh chớ trách..."
Các Luyện Khí Sĩ có người thi lễ về phía Ngọc Tú Phong, có người liên tục lắc lắc đầu cảm khái rồi bước ra khỏi đại điện.
Mà hòa thượng Du Phương vẫn đang ngồi ở trong đại điện và đang bị nhốt trong mộng, hắn ta còn chưa hề biết những việc đang xảy ra bên ngoài, mà tuy rằng trong lòng các Luyện Khí Sĩ có chút do dự, nhưng Phương Thốn không có chủ động nói ra ý tứ của hắn ta, bọn họ cũng chỉ có thể rời đi, để mặc cho tên hòa thượng Du Phương kia ở lại nơi này.
Đấu pháp thua bị trừng phạt cũng là việc vô cùng bình thường trong giới tu hành.
...
...
Khi nhấc chân đi về phía sơn môn, sắc mặt mỗi người ở đây đều có chút phức tạp.
Bây giờ, ngay cả nói chuyện bọn họ cũng không dám lớn tiếng, nhưng lại nhịn không được mà theo bản năng lấy thần thức dùng ánh mắt để giao lưu với nhau.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận