Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Bạch Thủ Yêu Sư

Chương 888: Công Đức Vô Tận

Ngày cập nhật : 2025-10-05 11:35:59
Kế hoạch sắp thành công mà lại bị ngăn cản, nhưng Phương Thốn cũng không sốt ruột mà nghiêm túc nhìn về phía nữ tử trước mắt bị bóng đêm vây quanh. Nhìn khuôn mặt nàng như ẩn như hiện với thần sắc bình tĩnh kia. Tuy rằng hai bên không phải lần đầu đối mặt nhau nhưng đây vẫn là lần đầu tiên hắn có thể đứng gần như vậy để đánh giá con người bị cho là hại chết con gái của huynh trưởng của mình.
"Vì sao?"
Một lát sau hắn mới nhẹ giọng mở miệng.
Vừa nói hắn vừa xoay người vung tay áo, đánh tan mấy ma đầu đang đuổi tới gần sát.
"Không thể truyền tin tức ra ngoài."
Dạ Nữ, hoặc là Dạ Đường, nhẹ nhàng mở miệng, thanh âm có vẻ rất dịu dàng, nhưng lại có sự bình tĩnh khác thường.
"Nếu ta muốn truyền tin tức ra ngoài thì đã làm từ sớm, không cần chờ tới bây giờ."
Nàng nhẹ giọng nói: "Cho nên, bây giờ ngươi cũng không thể truyền tin tức ra ngoài, để tránh làm hỏng đại thế."
"Đại thế?"
Phương Thốn nhíu mày, nói: "Có thể nhận ra ngươi cũng muốn tiêu diệt Luyện Ma Uyên, thậm chí vì thế mà mạo hiểm tính mạng."
"Nếu đã như vậy, ta dùng cách đơn giản nhất hủy diệt nó thì có gì không tốt?"
"......"
"Bởi vì thời cơ còn chưa tới."
Dạ Nữ nhẹ giọng nói: "Tiên sinh dặn dò, thời cơ chưa tới thì không được quấy rầy kế hoạch của hắn."
"Tiên sinh?"
Phương Thốn bừng tỉnh hiểu ra tiên sinh mà nàng nói chính là huynh trưởng của mình, Phương Xích.
Cho nên, nữ tử tên Dạ Đường này không phải là không biết cách cứu vãn mọi chuyện, chỉ là chưa tới "thời cơ"?
Mà thời cơ này lại liên quan đến kế hoạch của huynh trưởng?
Hắn không có để cho nội tâm kích động ảnh hưởng đến phản ứng của chính mình, thần sắc vẫn bình tĩnh, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn chút.
"Huynh trưởng ta cuối cùng là chết như thế nào?"
Hắn lẳng lặng để ý thần sắc của Dạ Nữ, nói: "Hắn để lại kế hoạch gì?"
Dạ Đường trầm mặc không nói, chỉ có gió đêm nhẹ nhàng phất qua thổi nhẹ sợi tóc rơi trước má nàng.
Nàng có vẻ không muốn trả lời vấn đề này.
Phương Thốn kiên nhẫn cười cười, nhẹ giọng nói: "Ngươi vẫn là nên nói cho ta mới khiến cho ta hiểu rõ được, vì sao phải chờ đợi cái thời cơ này?"
"Ta không thể nói cho tôi."
Dạ Đường trầm mặc một hồi, mới nhẹ giọng nói: "Bởi vì tiên sinh phân phó, không cho ta nói cho ngươi tất cả kế hoạch của người, cho nên ngươi hỏi ta cũng vô dụng. Ta chỉ biết, kế hoạch tiên sinh lưu lại tuyệt không thể để ngươi phá hư. Ngươi truyền tin tức ra ngoài, Đại Hạ sẽ chú ý tới nơi này, Luyện Ma Uyên thật sự sẽ bị Đại Hạ tập trung lực lượng hủy diệt, nhưng bố trí của ngươi Đại Hạ cũng sẽ rối loạn."
Nàng khựng lại một chút rồi mới ngẩng đầu nhìn về phía Phương Thốn, nói: "Ngươi thúc đẩy Long Thành tạo phản, truyền kinh vào đời, tiên sinh đều nhìn thấy hết cho nên ta không ngăn cản ngươi. Nhưng hiện giờ thế cục nơi đó chính là thứ mà chúng ta muốn thấy, không thể phá hư."
Phương Thốn bỗng nhiên nhíu mày.
"Ngươi muốn nói là những chuyện ta làm ở Đại Hạ tất cả đều là kế hoạch của huynh trưởng?"
Hắn nhịn không được cười một chút, nghiêm túc nhìn về phía Dạ Nữ:
"Chẳng lẽ ngươi cảm thấy huynh trưởng ta là một tên cuồng đại tự nhận có thể tính toán được hết thảy sao?"
"Ngươi muốn nói, ngay cả những chuyện ta làm đều là do huynh trưởng an bài ổn thoả sao?"
Hắn càng nói, ý cười trên mặt càng dày đặc: "Chắc ngươi sẽ không nói, đến ta cũng chỉ là một viên cờ của huynh trưởng thôi sao?"
"......"
Sắc mặt Dạ Nữ bỗng nhiên có chút bất mãn, lạnh nhạt nhìn Phương Thốn liếc mắt một cái, bóng đêm xung quanh cũng dày đặc thêm vài phần.
"Tiên sinh chưa từng nghĩ như vậy."
Nàng trầm mặc một chút mới nói với Phương Thốn: "Nhưng mà, tiên sinh có được Bổn Nguyên Thiên Tâm, tính hết mọi thứ, cũng không phải là chuyện lạ."
"Ngươi không thể tìm hiểu được gì từ chỗ ta đâu."
"Nghĩa vụ của ta đó chính là tiên sinh nói cái gì thì là cái đó, ta muốn bảo đảm kế hoạch của hắn hoàn thành, cho nên, tuy ta phát hiện Luyện Ma Uyên xuất hiện những biến cố trước đó tiên sinh không tính ra cũng sẽ tự mình giải quyết, mà không nghĩ mượn lực lượng của Đại Hạ."
"......"
Phương Thốn lẳng lặng nghe nàng nói, một chữ cũng không để lọt.
Người trầm mặc như vậy khi nói ra hết thảy thường là những lượng tin tức rất lớn.
Giống như phỏng đoán trước đây của hắn, hẳn là thật.
Hoàng thần vương nói Dạ Nữ là đầu sỏ hại chết huynh trưởng nhà mình.
Nhưng nếu nàng thật sự là người thất tín bội nghĩa như vậy, sao lại có thể không nói hai lời lao tới trấn Ôn Nhu không ngần ngại báo thù sau khi Nam Cương Yêu Tôn động vào lão nhị Phương gia.
Rồi tại sao lại vì kế hoạch mà huynh trưởng để lại mà trung thực chấp hành như thế? Mặt khác, huynh trưởng nếu thật sự để lại kế hoạch, liệu có phải đến cả việc huynh ấy chết cũng nằm trong kế hoạch không?
Lùi lại một chút, huynh ấy, thật sự đã chết?
Khi trong lòng Phương Thốn các loại suy nghĩ trào dâng, Dạ Nữ chỉ là trầm mặc.
Nửa điểm tin tức nàng dường như cũng không muốn nói cho Phương Thốn, cũng chẳng có chút ý tứ gì muốn thoả hiệp.
Mà Phương Thốn sau khi trải qua một phen suy tư lại đột nhiên cười.
Bên trong bóng đêm hắn cười sang sảng, bộ dáng cũng là cực kỳ tuấn tú, có lẽ bất kỳ kẻ nào cũng muốn nhìn nhiều thêm một chút.
Nhưng Dạ Nữ lại bất vi sở động. Nhưng thật ra lời Phương Thốn nói lại làm nàng hơi hơi ngơ ngẩn.
"Có lẽ ngươi thật sự có lý do để ngăn cản ta, cũng có lẽ ta huynh trưởng thật sự để lại thứ gì đó quan trọng cực kỳ, kế hoạch không cho phép sai lần dù là một chút. Nhưng ta lại không thể thuận theo ngươi." Phương Thốn cười, nhìn về phía Dạ Nữ, nói:
"Một là huynh trưởng ta cũng không có nói cho ta hắn để lại kế hoạch gì, ta không cảm thấy nên tin tưởng ngươi. Thứ hai, tông chủ nhà ta còn ở Luyện Ma Uyên, không thể từ bỏ."
Dạ Nữ lập tức nhướn mày, thậm chí có chút bất mãn.

Bình Luận

0 Thảo luận