Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Bạch Thủ Yêu Sư

Chương 681: Yêu ma đi theo

Ngày cập nhật : 2025-10-05 11:35:59
Nhà người ta đều cảm thấy con cái đến Triều Ca là chuyện vô cùng vinh dự, chỉ có bọn họ là trong lòng lo lắng không thôi.
"Nhị lão yên tâm, dù sao ta và huynh trưởng không giống nhau."
Phương Thốn nhìn hai vị lão nhân, cười tươi cam đoan: "Chuyến này ta đi Triều Ca, lâu là ba năm, ít thì nửa năm nhất định sẽ quay về, đến lúc đó trên người cũng thoải mái nhẹ nhàng hơn nhiều, không cần phải đến tông môn nữa, chỉ ở lại trong nhà, bầu bạn phụng dưỡng tuổi già với hai người..."
Lão gia phu nhân nghe xong vừa kinh ngạc vừa vui mừng.
Đặc biệt là Phương phu nhân nghe xong vội vàng kéo tay Phương Thốn nói: "Phải mang thê tử về đấy..."
Phương Thốn thẹn thùng: "Hai người chăm sóc tốt cho bản thân là được, không cần lo lắng chuyện thê tử, cháu trai cũng sẽ có..."
Khúc lão tiên sinh ở bên cạnh nghe thấy lời này, vuốt râu cười, nói với Phương Thốn: "Phương Nhị công tử không phải người không có tham vọng, luôn muốn đi Triều Ca một chuyến, chỉ là công tử phải nhớ lấy, Triều Ca không phải đất lành, tàng long ngọa hổ, môi trường khắc nghiệt, sương lạnh buốt xương, tuy rằng công tử thông minh nhanh nhẹn nhưng cũng phải cẩn thận mọi lúc, đặc biệt là khi gặp phải người ở Đan Đinh Sơn... không cần phải nói lão phu đang ở Phương phủ..."
Phương Thốn gật đầu, cười nói: "Lão tiên sinh định khi nào trở về Triều Ca?"
Khúc lão tiên sinh nghe câu hỏi này im lặng một lúc rồi nhanh chóng cười nói: "Có thể là không trở về, cũng có thể là ngày mai sẽ về."
Càng nói giọng càng thấp xuống: "Còn phải cảm tạ "Vô Tương Bí Điển" của công tử nữa..."
Phương Thốn hiểu rõ ý của ông ta, cười cười rồi chắp tay hành lễ, từ biệt mọi người.
Hắn sớm đã biết, Khúc lão tiên sinh ở lại nhà hắn là để luyện đan.
Đan dược này tất nhiên không hề dễ luyện, nếu không cũng sẽ không đến mức ngày ngày trông coi long mạch mà cuối cùng vẫn không có đột phá nào, nhưng dù sao đó cũng là trước kia, bây giờ Phương Thốn dẫn theo chủ nhân Hắc Hồ trở về, mặc dù hai người này vừa gặp mặt đã không vui, xém chút nữa cầm đao lên đánh nhau ở Phương gia, nhưng cả hai đều là người trong nóng ngoài lạnh, một người dùng độc cổ, một người dùng đan dược, giúp đỡ nhau nghiên cứu, nhất định sẽ có tiến triển tốt...
Hơn nữa, "Vô Tương Bí Điển" truyền thế, Khúc lão tiên sinh cũng sẽ thấy được.
Trong đó có bí pháp liên quan tới long mạch, nếu Khúc lão tiên sinh có thể hiểu rõ thì chắc chắn sẽ có triển vọng...
Dù sao có thể ngày ngày trông coi long mạch để luyện đan, quả thực chẳng có mấy người...
Ngay cả Phương Thốn cũng chẳng có phúc phận này...
...
...
Phương Thốn xuất hiện, sau khi cảm tạ chư vị hương thân phụ lão, cả đoàn người lên pháp chu rời đi.
Pháp chu bay lên cao, dần dần hướng về phía Bắc, bầu trời thành Liễu Hồ cuối cùng cũng trong xanh trở lại.
Những người tu tiên ở thành Liễu Hồ, ai nấy đều thán phục: "Trước kia, trong thành đồn đại nói là có người mưu đồ bất chính ngấp nghé Phương gia, vì vậy mới có đại thần thông kéo đến mây đen, che khuất mặt trời, ta còn nghĩ quá mơ hồ, bây giờ Phương nhị công tử vừa đi thì lập tức mây tan trời trong xanh trở lại, có thể thấy lời đồn đại là có thật, chỉ một cái nhấc tay đã có thể hô mưa gọi gió, bây giờ Phương Nhị công tử quả thật là..."
"Đúng vậy, đúng vậy."
Vị lão đại gia nhà kế bên từng cố gắng muốn gả chắt nữ của mình cho Phương Thốn tự tin nói: "Hôm đó lúc uống rượu ta đã nói chuyện với tiểu tử Phương gia, lúc đó ta đã dặn dò hắn, tiểu tử nhà ngươi kéo mây đến thì cứ kéo, cùng lắm thì y phục phơi lâu khô hơn, nhưng chỉ có thể kéo mây đến, không được để trời mưa, nếu không nhiều hoa màu trồng dưới đất như vậy chẳng phải đều sẽ ngập úng hết sao?"
Những người xung quanh nghe xong đều lập tức cảm thấy kính nể: "Đại gia đúng là lão đại gia..."
...
...
Pháp chu lên đường, mây đen cũng theo đó bay đi.
Lúc ở trên mặt đất vẫn còn chưa phát hiện ra, bây giờ bay lên giữa không trung càng thấy mây đen cuồn cuộn, dày đặc khắp trời.
Mây đen này đều không thể nhìn xuyên thấu, nhìn thoáng qua thì giống như mây đen bình thường nhưng nhìn kỹ lại thì thấy nó ẩn chứa lệ khí cuồn cuộn, cứ từng đợt bay đi rồi lại về, vô cùng đáng sợ, nhìn cuồng phong gào thét ở giữa kia, dường như có thể trực tiếp xé rách người vậy.
Có điều, rõ ràng trong những đám mây kia có sự hung tàn như vậy nhưng pháp chu lướt qua, thì khói mây cũng tản ra, không hề dính vào pháp chu dù chỉ một chút.
Ngay cả Phương Thốn cũng không khỏi lấy làm ngạc nhiên: "Hình phạt của trời này này cũng thật thú vị, dường như trừ lúc đánh ta ra thì không lãng phí chút sức lực nào..."
Lo lắng than thở, hắn đi đến bên trên sàn pháp chu.
Chỉ thấy đất trời mênh mông, xa xôi thăm thẳm, mây trôi cuồn cuộn, bay dọc theo pháp chu, giống như một biển trời mây chân thực.
Bây giờ, đã dần dần cách xa thành Liễu Hồ, không còn nhìn thấy những bóng người đến đưa tiễn nữa, nhưng lúc này ở xung quanh pháp chu, nếu cảm nhận kỹ lại thì có thể mơ hồ cảm nhận được có vô số bóng hình xuất hiện ở xung quanh pháp chu.
Xung quanh trăm dặm, lấy pháp chu làm trung tâm, có rất nhiều người mặc bào phục khác nhau đang đi lại trên mặt đất.
Có người nhìn có vẻ là tán tu hành tẩu tứ phương, nhưng thân ảnh rất nhanh, ánh mắt như chim ưng, lúc nào cũng nhìn những người xung quanh.
Có người giống như là thương gia đang hộ tống hàng hóa, đi rất chậm rãi, nhưng khi đến nơi không có người thì thân ảnh lại lập tức biến mất.
Cũng có người cưỡi dị thú, chầm chậm đi theo phía sau.
Có người ngự kiếm, dò đường trong vòng trăm dặm phía trước pháp chu.
Nếu phải nói một đặc điểm, đó chính là tất cả những người này nhìn có vẻ không giống người tốt, mặc dù bọn họ đều giả vờ chững chạc đàng hoàng, nhìn dáng vẻ rất hiền hòa, nhưng vẻ mặt thoáng thay đổi thì vô cùng âm hiểm, tu vi cũng có cao có thấp, người tu vi cao thì gần đạt tới Nguyên Anh, người thấp thì chỉ ở Trúc Cơ, từng người một, hoặc là ba năm người thành một nhóm trung thành bảo vệ...
Hơn nữa trên bào phục của mỗi người bọn họ đều cắm một đóa hoa màu đỏ.
...
...
"Năm đó rời khỏi Liễu Hồ còn từng nghĩ rằng nếu như có một ngày có thể cho đám yêu ma này đi theo thì thật tốt, không ngờ rằng..."
Đương nhiên Phương Thốn cũng cảm nhận được sự tồn tại của bọn họ, không nhịn được cười nói: "Bây giờ quả thực có mấy tên này rồi!"
Nghĩ như vậy, đầu ngón tay hắn nhẹ nhàng dò thám, thì có một bóng người, nhẹ nhàng hiện ra.
Sau đó, Phương Thốn cho người cho pháp chu đi chậm lại, từ từ chờ đợi.

Bình Luận

0 Thảo luận