Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Bạch Thủ Yêu Sư

Chương 738: Luyện bảo vật trong đám mây

Ngày cập nhật : 2025-10-05 11:35:59
Tất cả giai đoạn trước chuẩn bị và phương hướng đều do Phương Thốn làm chủ, Khúc lão tiên sinh chỉ có thể ở bên cạnh đưa ra ý kiến. Quyết định phương thuốc và điều chỉnh đều là do Phương Thốn và Khúc lão tiên sinh thương lượng quyết định, chủ nhân Hắc hồ là Khúc Văn Xương chỉ có thể đưa ra ý kiến. Nhưng đến thời kì sau khi bắt đầu chính thức luyện đan thì Phương Thốn bị cả nhà đó đuổi ra ngoài, còn không thể được ở bên cạnh nhìn lấy một cái...
Theo lời của Khúc lão tiên sinh là: "Ra ngoài, tay chân vụng về, công tử phú gia chậm chạp!"
Chủ nhân Hắc Hồ lại chỉ cười nói: "Phương nhị công tử đừng quá coi nhẹ việc đan đạo của chúng tôi, luyện đan là chuyện lớn, không được thiếu một phân nào, công tử đúng là một thiên tài khi có thể bàn luận về đan lí với lão gia tử nhà ta, thậm chí còn có thể làm cho ông ấy để lộ ra vẻ thổn thức cảm khái, nhưng đến khi luyện đan thật sự thì chút tài năng đó của công tử, căn bản là không lên được mặt bàn..."
Khúc Tố Nhi cô nương đỏ mặt: "Công tử... Sao công tử có thể làm loại việc nặng nhọc này chứ?"
Khúc lão tiên sinh và chủ nhân Hắc Hồ đều không thoải mái khi nghe câu nói này!
Nhưng bất luận thế nào thì Phương Thốn cũng chỉ có thể ấm ức lui ra ngoài, trong lòng bất đắc dĩ nghĩ...
Hóa ra trong mắt bọn họ thì mình là một người chỉ biết nói mà không thể luyện được?
...
...
Nhưng cũng không còn cách nào khác, bị đuổi ra ngoài rồi thì cũng không thể lại mặt dày quay lại được.
Vừa hay dùng thời gian này để nghiên cứu bảo bối của mình.
Trước mắt thì hồ lô Bát Bảo đã luyện thành công rồi, thậm chí cả Luyện Thần Sơn và cao nhân các phái của Triều Ca đều đang nghiên cứu sự huyền diệu của bảo bối này, họ cũng đưa ra các loại suy đoán. Nhưng chủ nhân của hồ lô Bát Bảo là Phương Thốn lại chưa kịp thưởng thức nó.
Bây giờ không phải có thời gian trống rồi sao?
Phương Thốn ngồi một mình trong tĩnh phòng, nhìn hồ lô chỉ có một cái bụng tròn vo mà trầm tư suy nghĩ.
Sở dĩ đặt tên là hồ lô Bát Bảo chính là nó có thể thu nuốt tám loại sức mạnh.
Trước đây, Phương Thốn đã từng cho mọi người thấy hồ lô này nuốt nước, nuốt lửa, mọi người có mặt khi đó đều bị hồ lô Bát Bảo có khả năng cất chứa cả sức mạnh thiên địa, có thể tự mở ra một không gian này làm cho kinh hoàng. Nhưng mà không ngờ được Phương Thốn còn dựa vào nền tảng đó phát triển thêm một khả năng kì lạ khác đó là không chỉ nuốt mà còn có thể nhả ra, hơn nữa ngoài nước và lửa ra vẫn còn sáu loại sức mạnh vô cùng mạnh mẽ khác...
Nhưng mà bây giờ điều cần phải là, đương nhiên là...
...làm nó mượt một chút!
Mua được đồ mới sao lại không dùng luôn chứ?
Dùng qua dùng lại thì sẽ trở nên quen thuộc, đồ vật cũng trở nên dễ dùng hơn, bản thân mình dùng cũng thuận tay hơn!
Chính vì ôm suy nghĩ này nên bản thân Phương Thốn cũng sớm đã mong chờ thời khắc này.
Đêm đến khi trời vào khuya Phương Thốn liền nhìn lên trời.
Luyện hồ lô Bát Bảo tất nhiên là vì lần đánh cược này với Luyện Thần Sơn, cũng vì đã được đọc toàn bộ "Đại Đạo Kinh" lĩnh ngộ được nhiều điều nên muốn thử xem thế nào, nhưng đương nhiên mục đích chủ yếu vẫn là phân cao thấp với đám mây đen trên đỉnh đầu kia.
Thế nên sau mấy lần đấu tranh tâm lí, Phương Thốn liền thở dài lôi hồ lô ra.
Hắn đứng giữa sân vắng, không hề nói cho bất cứ ai biết. Một tay cầm ô, một tay giữ hồ lô, bỗng nhiên dưới chân như cưỡi mây, cả người dần dần bay lên không trung, mười trượng, một trăm trượng, ba trăm trượng. Rất nhanh hắn đã đến được chỗ rất cao giữa đám mây đen trên trời, một nơi cuồn cuộn gió bão gào thét, mây dày đặc, vừa nhìn bốn phương tám hướng là thấy đều là mây đen không thấy chân trời.
Đám mây đen này vốn là vì mình mà đến, Phương Thốn lại còn tự đến giữa đám mây này, nên nhất thời dùng mắt thường cũng có thể thấy được gió trong không trung ngày càng mạnh, mây đen cũng ngày càng cuồn cuộn như thủy triều, từng tầng cuồn cuộn nổi lên, thậm chí còn có thể nhìn thấy những tia sét như những con mãng xà khổng lồ đang xuất hiện lập loè, không ngừng xoay quanh Phương Thốn, dường như đang mờ hồ tạo thành thành lốc xoáy sấm sét vậy.
Đến cả ô công đức Phương Thốn giữ trong tay cũng đang tiêu hao công đức một cách nhanh chóng.
"Đây giống như là chủ nợ đang lên cơn điên cuồng chặn ở cửa nhà ta mấy tháng liền, thế mà ta lại còn cố tình chạy đến lắc lư trước mặt hắn, thậm chí còn cố ý ở trước mặt hắn đổ tiền xuống sông xuống biển, hơn nữa còn vừa vung vừa nhảy disco xung quanh hắn nữa..."
Phương Thốn thầm nghĩ trong lòng, sau đó lại càng thêm cẩn thận.
Hắn cũng hiểu chỉ cần một chút không tập trung là đến mảnh xương cũng không giữ lại được.
Nhưng nếu như đã chơi thì phải chơi lớn!
Phương Thốn hít sâu một hơi, bỗng nhiên người vẫn ở giữa đám mây rồi giơ hồ lô Bát Bảo lên, ném ra ngoài.
Đồng thời một tay kết ấn, thấp giọng đọc: "Gió..."
"Hô..."
Trong hồ lô, lập tức tuôn ra một sức hút vô tận, một lát sau, cơn gió đang ngày càng mạnh vô cùng ở giữa lưng trừng trời bỗng bị hồ lô hút vào, ở phía trên miệng hồ lô biến thành một lốc xoáy ngày rất lớn. Lốc xoáy này bị hồ lô nuốt vào từng chút một, cuồng phong giống như không thể dừng lại kia đang nhanh chóng bị hút vào trong hồ lô với tốc độ đáng sợ.
Cơn gió mạnh mẽ như cuộn cả bầu trời lại khuấy động tất cả.
Nhưng hồ lô kia lại vẫn như là sâu không đáy, nuốt gọn tất cả.
Mắt thường có thể nhìn thấy cuồng phong trên cả bầu trời ngày càng nhỏ lại, thậm chí còn xuất hiện một khắc nào đó rất yên tĩnh.
Giống như cuồng phong đã tan biến, mây cũng ngừng chuyển động.
Phương Thốn mỉm cười, ánh mắt nhìn hồ lô ngày càng dịu dàng.
"Ha ha ha..."
Nhưng ngay sau đó, trong hư không bỗng nhiên lại cuồn cuộn nổi lên những tia sấm sét, chỉ trong phút chốc mà dường như những con mãng xà sấm sét đã nhiều lên gấp bội, giống như đang thể hiện sự phẫn nộ của một ý chí nào đó. Sấm sét kinh khủng mà hắn khó mà hình dung được đang ngưng tụ lại vang lên đùng đoàng, khoảng cách cách Phương Thốn gần nhất, cũng chẳng qua chỉ là vài thước, nó giống như ánh mắt doạ người đang nhìn chằm chằm vào hắn.
"Ai ôi..."
Phương Thốn cũng có chút hoảng sợ vội vàng thay đổi pháp quyết, hét lên: "Lôi!"
"Ầm ầm..."
Bỗng nhiên, sức mạnh phát ra từ miệng hồ lô thay đổi, từ nuốt cuồng phong vô tận trong không trung chuyển thành nuốt sấm sét. Sấm sét đáng sợ một cách dị thường lượn lờ xung quanh người Phương Thốn bỗng nhiên bị hồ lô dẫn đi. Sau đó sấm sét dù có nhe răng giơ vuốt, dài mười trượng, hàng trăm trượng hay mảnh vụn thì cũng đều bị hồ lô nuốt vào như là ăn mì sợi.

Bình Luận

0 Thảo luận