Lại trôi qua nửa canh giờ nữa, Luyện Thần Sơn, Đan Hà Sơn, Sâm Thiên Viện, Động U Viện, các trưởng lão ở khắp nơi cũng đều đã đến đông đủ cả, ai nấy đã ngồi vào chỗ của mình. Mà sự xuất hiện của bọn họ cũng ngay lập tức khiến cho mọi người nhận ra được, quả nhiên lần so tài thi đấu này không giống như lúc trước. Tam Sơn Tứ Viện đều đã tới đây cả rồi, hơn nữa còn là xuất đầu lộ diện tới xem thi đấu, thật sự có ý muốn chính thức phân thắng bại với Phương Thốn.
Nhưng mà những người ở đây đều đã yên vị còn Phương Thốn vẫn chưa xuất hiện.
"Chuyện gì đây?"
"Lẽ nào Phương nhị công tử còn đang chuẩn bị sao?"
Chắc không phải là chưa ngủ dậy đấy chứ?"
"..."
Tiếng bàn tán xung quanh đã bắt đầu rì rầm, mọi người đều châu đầu ghé tai.
Mà Tam Sơn Tứ Viện và các vị đại lão vẫn đang giữ bình tĩnh, lộ ra công phu dưỡng khí không giống như người bình thường.
"Tiên tử Thất vương điện giá đáo..."
Cũng chính vào lúc này, bỗng có một tiếng động văng vẳng vang vọng khắp không gian.
Mọi người nghe thấy đều vô cùng chấn động, bị hù dọa đến nỗi cuống quýt đứng dậy, khom người hành lễ về phía tiên giá.
Ánh mắt nhìn vừa hay đúng chỗ, dưới áng mây đen là một cỗ kiệu lưu ly lớn đang bay trên đỉnh đầu, dừng ở trước mặt mọi người, lơ lửng giữa không trung. Sau đó rèm che trên kiệu được vén lên lộ ra một người thiếu niên môi hồng răng trắng, khuôn mặt thanh tú, mặc đồ màu tím đang lẳng lặng nhìn.
Mọi người đều vô cùng kinh hãi, vô số thần thức đều đang trao đổi.
"Vị Thất hoàng tử này thế mà cũng đến xem trận đấu, rốt cuộc đấy này lớn bao nhiêu đây?"
Mà một vài người hiểu biết chút nội tình lại nghĩ tới: "Vị Thất hoàng tử này, e rằng trước đó mỗi lần đấu pháp đều có mặt, chỉ là âm thầm tránh mặt đi thôi. Nhưng bây giờ hắn ta lại để lộ thân phận tới đây, ý bên trong đó đã khác biệt rất lớn rồi. Lẽ nào là vì trước đó Luyện Thần Sơn và Đan Hà Sơn liên tiếp thua, vậy nên hắn ta cũng không kiềm chế nổi, tự mình ra mặt đến đây đôn đốc trận chiến sao?"
Sau đó là những lời nghi ngờ vô căn cứ rì rầm bàn tán, qua rất lâu mọi người mới chậm rãi ngồi xuống, khuôn mặt lộ vẻ mong chờ.
Chỉ là không ngờ rằng, Thất hoàng tử đã pháp giá tới đây rồi, vậy mà Phương Thốn vẫn mãi chưa thấy xuất hiện.
"Đây..."
Tất cả mọi người không khỏi trở nên tò mò.
Dù thế nào đi nữa, bên ngoài hắn cũng phải thể hiện một chút sự tôn trọng với Thất hoàng tử mới phải phép. Nhưng sao mà mãi tới bây giờ vẫn không lộ diện?
Lỡ như người ta mượn cớ này để ra oai, trị ngươi tội bất kính vậy chẳng phải rất xấu hổ hay sao?
Có điều rất rõ ràng, bọn họ không có cơ hội biết được phản ứng của Thất hoàng tử như thế nào cả.
Bởi vì, ngay đúng lúc Thất hoàng tử tới đây, im lặng đợi một lát, thời gian vừa đúng lúc có thể ra oai nhưng cũng không thể ra oai, xa xa chợt nghe thấy một tiếng động mang theo đợt kình phong lạnh thấu xương vang lên trong không trung. Nhưng có lẽ do tập kích quá nhanh, xé rách khoảng không, vậy mà lại hóa thành từng tiếng rít gào kích động khắp nơi, chỉ trong chốc lát đã lan tràn tới đây khiến cho lỗ tai mọi người đang bị chấn động giống như bị điếc.
Dưới sự hoảng sợ, mọi người nhìn lại chỉ thấy phía xa xa dường như có một vật như cây trường côn đang bay vút tới.
"Rầm..."
Trong khoảnh khắc tất cả mọi người còn chưa phản ứng lại thì vật đó đã bay tới gần, trực tiếp cắm thẳng xuống mặt đất, chấn động đến nỗi đất rung núi chuyển, mặt đất nứt ra một khoảng lớn. Sau đó, thế mà vật đó còn không ngừng biến lớn, dài ra, chất lên từng tầng từng tầng đất. Đến cuối cùng lại hóa thành một cây cột ngọc cao tới trăm mét, giống như một bông hoa độc nhất đang nở, đột nhiên xuất hiện trước mặt tất cả mọi người.
"Đây là..."
Có người nhận ra được cột ngọc này, trong lòng kinh ngạc không giải thích được.
"Ha ha..."
Sau đó, còn không chờ bọn họ hoàn hồn lại, chợt lại thấy một bóng dáng màu sắc chậm rãi từ trên trời giáng xuống, từ từ đáp lên trên cột ngọc, ngồi xổm trên đó. Vóc dáng người ấy thấp bé, mặc một bộ quần áo rực rỡ vô cùng buồn cười, dáng vẻ giống như một bé gái, nhưng lại gầy gò. Nàng ngồi xổm phía trên cột ngọc, đôi mắt sắc bén dừng lại ở trên mặt mọi người quét mắt một lượt, bộ dáng có vẻ vô cùng hưng phấn.
"Bái kiến... Tước Thần Vương..."
Những Luyện Khí Sĩ xung quanh đều đứng dậy hành lễ với nàng.
Cho dù là Thất hoàng tử tới trước đó, lúc này cũng biến sắc, vẻ mặt lạnh lùng bất định đứng lên hành lễ.
Thân là thần vương, xét về vai vế vẫn cao hơn so với hoàng tử Tiên điện.
Tuy rằng trên danh nghĩa bọn họ chỉ là người phục vụ bên cạnh Tiên Đế, nhưng mà hoàng tử gặp bọn họ cũng phải xưng hô như với bậc bề trên.
"Thần vương... Vậy mà lại có một vị Thần Vương tới đây..."
Thấy cảnh tượng này, thật sự không biết trong lòng mọi người kinh ngạc tới mức nào, âm thầm gào thét.
Trước đây từng có các vị Thần Vương cùng nhau tới Triều Ca, chỉ là sau khi những vị Thần Vương này tới đây lại rất hiếm khi lộ diện, nhất là hiện tại Tiên Đế không ở nhân gian, bọn họ vì tránh hiềm nghi cũng không muốn quá mức ngang tàn vào lúc này. Chỉ là điều khiến mọi người không ngờ tới chính là một "chuyện nhỏ" như việc Phương nhị công tử và đám người Lục Bình Sinh đấu pháp với nhau, vậy mà đã trực tiếp dẫn ra một vị Thần Vương xuất hiện tới xem thi đấu.
"Ha ha ha..."
Vị Tước Thần Vương kia cũng không để ý tới việc xung quanh có nhiều người như vậy, thậm chí còn có một vị hoàng tử hành lễ với mình, chỉ bật cười lớn nói: "Ta nghe nói ở đây có chuyện náo nhiệt, vì vậy mới qua xem thử. Sao lâu như vậy rồi còn chưa thấy bắt đầu đánh nhau thế..."
Lời này của nàng không giống như nói với bất kỳ người nào cả, đương nhiên bất kỳ ai cũng đều có thể không trả lời.
Nhưng mà, lời Thần Vương nói ra lại khiến cho người ta không dám khinh thường, trong lòng vô số người đều đang do dự không biết bản thân mình có tư cách trả lời nàng hay không.
Cũng có vô số ánh mắt nhìn về phía Lão Kinh Viện.
Thần Vương đã xuất hiện rồi, Phương nhị công tử...
"Có đánh nhau hay không thì liên quan gì đến ngươi?"
Mà ngay tiếp sau đó, bỗng có một giọng nói vang lên, đồng thời nhanh như cắt đã xuất hiện một đám mây lửa.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận