Trên thực tế, nếu Phương Thốn không tu luyện ma tức thì hắn cũng sẽ không cảm thấy nơi này quỷ dị.
"Ba ngọn m Sơn?"
Trong lòng Phương Thốn thầm nghĩ, dường như hắn đã tìm thấy đúng nơi rồi.
Trước khi ma nữ giải thích Luyện Ma Uyên, thì Phương Thốn vẫn chưa tin nàng ta. Nhưng hắn cũng biết ma nữ này sẽ không ngốc đến nỗi nói dối tất cả để lừa hắn. Cho nên, nàng ta chắc chắn sẽ trộn nửa giả nửa thật vào nhau để kể cho hắn biết. Vậy nên Phương Thốn chỉ cần đối chứng hai mặt thì sẽ tìm được nơi mình cần tìm.
Bât giờ nếu thấy được ba ngọn núi m Sơn mà nàng ta nói, thì đã nói rõ hắn đến đúng nơi rồi.
Phương Thốn chậm rãi bay xuống rồi đi vào trong núi, lập tức cảm giác được một lực sức hút mạnh mẽ hấp dẫn mình.
"Cửu U Chi Uyên, Luyện Ma Đồ Thiên..."
"..."
Giọng thầm thì bên tai càng phát ra nhiều hơn, hơn nữa âm thanh phát ra không chỉ có một giọng nói.
Những giọng nói như thế ngày một tăng lên rồi chồng chéo lên nhau, có vẻ hơi mơ hồ nhưng lại khiến cho đầu người khác choáng váng.
"Hối cái gì mà hối, chẳng phải đã đến rồi à..."
Phương Thốn âm thầm mắng một câu, trong lòng cũng cảm thấy có chút khó chịu.
Những giọng nói này làm cho hắn cảm thấy phiền phức.
Nhưng Phương Thốn cũng không dám chặn những giọng này lại, nếu không hắn sẽ không tìm thấy nơi mình cần đến.
Phương Thốn bắt chéo tay sau lưng, bộ dáng nhàn nhã, tùy ý đi lại. Mà kỳ quái là, nơi này có một con đường mòn vừa nhìn qua sẽ rất khó phát hiện nhưng mỗi khi Phương Thốn muốn đi thì con đường mòn lại hiện ra trước mắt đúng hướng mà hắn muốn đi, sau đó Phương Thốn chỉ cần đi theo con đường này từ từ đi thẳng về phía trước.
Đến khi đi ngang qua một chân núi, Phương Thốn lại do dự ngẩng đầu lên nhìn phía trên.
Hắn nhìn thấy, phía trước có một đầu đường nhỏ khác, cũng có một người tay áo phập phồng đi về hướng này.
Người kia chính là lão giả râu dài có tu vi rất cao, chắc cũng là thân thể Nguyên Anh. Lúc này lão giả đó vừa nhìn thấy Phương Tốn thì lập tức dừng bước, ánh mắt hiện lên sự cảnh giác, hai tay cũng rút vào bên trong tay áo giống như là đang cầm một loại binh khí nào đó.
Phương Thốn đứng im, chỉ lẳng lặng nhìn ông ta.
Một nơi quỷ dị như thế này lại gặp một người xa lạ, nên hắn cũng không dám chủ quan.
Mà vừa nhìn đã biết họ muốn đi cùng một hướng, nên cả hai đều rất cảnh giác với đối phương.
...
...
Nhưng mà, lúc hai người cũng không hành động thiếu suy nghĩ, chỉ đứng nhìn chằm chằm đối phương, loại cảnh giác này sắp biến hóa thành một loại địch ý thì đột nhiên Phương Thốn thở dài một tiếng, phất phất tay áo chậm rãi đi đến gần ông ta.
Lão giả kia lập tức đề phòng nhưng Phương Thốn lại làm lơ hành động của ông ta.
Đợi đến khi hai người sắp đến gần nhau, đối phương cũng căng thẳng thì bất ngờ Phương Thốn lại mở miệng nói nhỏ một câu:
"Cửu U Chi Uyên, Luyện Ma Đồ Thiên!"
"..."
Lão giả kia lập tức giật mình, sau nửa ngày mới trả lời lại: "Cửu U Chi Uyên, Luyện Ma Đồ Thiên!"
Phương Thốn mỉm cười, rồi gật đầu với ông ấy. Sau đó hắn không nói gì đi thẳng về phía trước.
Mà lão giả này cũng lại thở dài, nhìn thấy hướng Phương Thốn đi, dường như ông ta có chút nóng vội, đuổi theo vài bước, hạ giọng gọi: "Này tiểu huynh đệ..."
Phương Thốn nhíu mày xoay đầu lại nhìn ông ta.
Lão giả kia kinh hãi nhưng nhanh chóng ôm quyền tôn kính nói: "Tiền bối..."
Phương Thốn thỏa mãn rồi gật nhẹ đầu: "Ừm!"
Khí tức và thái độ thoải mái của Phương Thốn làm đối phương phải nể phục, ông ta vô thức tiến gần thêm mấy bước, đi theo phía sau Phương Thốn đi về phía con đường nhỏ, mà vị lão giả tóc hoa râm lại thở dài làm bộ già nua, im lặng theo sau Phương Thốn vài bước, cuối cùng cũng không nhịn được bèn mở miệng nói nhỏ với Phương Thốn: "Tiền bối là..."
Phương Thốn dừng lại một chút rồi xoay đầu nhìn ông ta.
Lão giả đó lập tức giật mình, vội vội vàng vàng đứng im ở đó.
Phương Thốn đánh giá ông ta một lượt, chỉ thấy người này ăn mặc chỉnh tề, pháp lực thì thâm hậu. Trừ ma khí nhàn nhạt trên người này thì nhìn sơ qua cũng biết người này được con cháu chăm sóc rất kỹ. Nếu ông ta không đứng trong hàng trưởng lão, thì cũng là lão gia của thế gia Luyện Khí nào đó.
Trên mặt hắn lạnh lùng và bình thản, hỏi thẳng: "Ngươi tên gì?"
Đối phương nghe Phương Thốn hỏi lập tức ngạc nhiên, dường như ông ta có chuyện khó nói.
Sắc mặt Phương Thốn lại trầm xuống và nói: "Cửu U Chi Uyên, Luyện Ma Đồ Thiên!"
Sắc mặt của đối phương lập tức hoảng hốt, gật đầu như mổ thóc nói: "Vâng, vâng, tiểu lão nhân họ Trương, tên là Mộng Ất..."
"Trương Mộng Ất..."
Phương Thốn lặp lại một lần nữa, đối phương liên tục gật đầu. Sau đó hắn lạnh lùng nói: "Ta chưa nghe qua bao giờ."
Sắc mặt của Trương Mộng Ất lập tức ngại ngùng.
Phương Thốn lại đi về phía trước, Trương Mộng Ất cứ thế đuổi theo phía sau. Nhưng chỉ vào bước Phương Thốn lại ngừng lại, nói: "Ngươi đến từ đâu?"
Câu hỏi này làm cho Trương Mộng Ất càng xấu hổ hơn.
Ở nơi ma khí dày đặc này, ông ta chưa từng cảm thấy sợ hãi đến như vậy, hơn nữa ông ta cũng biết mình đang đứng ở nơi nào. Trong tiềm thức ông ta không muốn thân phận của mình lộ ra ngoài, nên câu hỏi vừa rồi của Phương Thốn, ông ta chỉ dùng tên ở nhà để trả lời, nguyên nhân chính là trước đây ông ta thành danh, chính là lấy pháp danh, nói tên ở nhà ra, cho dù co nói cũng không có nhiều người biết.
Nhưng ai ngờ, Phương Thốn không chỉ hỏi tên mà còn muốn hỏi về lai lịch của ông ta nữa?
Đây chẳng phải là ép ông ta tự bộc lộ thân phận ở nơi ma quỷ này sao?
Thấy lão giả kia chẳng chịu trả lời, sắc mặt của Phương Thốn lập tức trầm xuống, hắn chậm rãi lắc đầu lẩm bẩm: "Nơi này là Cửu U Chi Uyên..."
Lời vừa dứt, Phương Thốn không đợi đối phương kịp phản ứng mà lạnh nhạt liếc nhìn ông ta, rồi lập tức xoay người đi tiếp.
Những lời kia làm cho Trương Mộng Ất mờ mịt và không biết Phương Thốn có ý gì.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận