Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Bạch Thủ Yêu Sư

Chương 798: Cũng không đáng giá

Ngày cập nhật : 2025-10-05 11:35:59
Mà những pháp môn này, không có chỗ nào không phải là những pháp môn huyền diệu mà trước đó nhờ nghiên cứu sâu nửa quyển trước 'Vô Tương Bí Điển' mới hiểu ra được.
Thế mà Phương Thốn lại có thể tùy ý dùng hết những pháp môn này trong một lần, điều này có ý nghĩa gì?
... Nghĩa là Phương Thốn có nửa quyển sau Vô Tương Bí Điển, còn hiểu những pháp môn đấy sâu hơn và cao hơn bọn họ!
Đúng vậy!
Đây chính là lời giải thích duy nhất!
...
...
Cũng bởi vì xác định pháp môn này tồn tại, bảo sao bọn họ lại không thèm cho được?
Đúng thật là thèm chết luôn rồi!
Sau đó trong lúc bọn họ thấy mà thèm đến chết, đau lòng đến không chịu được thì lại nghe được Phương Thốn thản nhiên thừa nhận sự tồn tại của nửa quyển sau Vô Tương Bí Điển, đồng thời còn ở ngay trước mặt bọ họ đồng ý với Lão Kinh Viện sẽ dâng pháp môn này ra...
Đau lòng!
Tiếc hận!
Suy tính lâu như vậy, cuối cùng pháp môn này lại đến tay Lão Kinh Viện...
...
Phương Thốn tất nhiên nhận ra được dáng vẻ đau lòng nhức óc của Tam Sơn Nhị Viện, trong lòng rất hài lòng.
Tập hợp những thứ mà Tam Sơn Tứ Viện viện hiểu ra được ở một chỗ, lại sáng tạo ra một quyển pháp môn hoàn chỉnh, đây chính là nửa quyển sau Vô Tương Bí Điển, sau đó lại lấy pháp môn này rêu rao trước mặt Tam Sơn Tứ Viện, thoả thích hưởng thụ những ánh mắt kính sợ của bọn họ...
Cuối cùng, còn phải để cho bọn họ cảm thấy thèm, nhìn hắn đưa cho Lão Kinh Viện...
Cái này gọi là gì?
Thoải mái!
Đương nhiên, sở dĩ dâng nửa quyển sau Vô Tương Bí Điển cho Lão Kinh Viện, cũng là trong tính toán của hắn.
Bởi vì Lão Kinh Viện là người xứng đáng nhất với pháp môn này trong Tam Sơn Tứ Viện.
Lão Kinh Viện là người đầu tiên đấu pháp với hắn, mà chiến trường của cuộc đấu pháp là đám mây đen trên trời kia.
Phương Thốn tuyệt không nghi ngờ mấy vị toạ sư của Lão Kinh Viện, ngay từ đầu nhưng thật ra là không có đem lòng sinh nghi, nhưng hắn cũng không nghi ngờ, theo thời gian trôi đi, người bên trong nhóm toạ sư nhất định sẽ có những người bắt đầu nghi ngờ, thậm chí là có khả năng có người đã sớm nhìn ra vấn đề, như vị lão viện chủ đã bế quan dài ngày này, đột nhiên lại đưa ra một đạo pháp môn từ động phủ đưa cho hắn xem.
Bọn họ phát hiện ra vấn đề, nhưng không có vạch trần vấn đề này, càng không có mượn cơ hội này để tấn công.
Đây chính là có tình có nghĩa.
Nếu muốn tìm một chỗ để truyền nửa quyển sau Vô Tương Bí Điền này ra thì tất nhiên là chỉ có Lão Kinh Viện là hợp lý nhất...
Đương nhiên, hắn cũng đã xác định Tam Sơn Nhị Viện khác nhất định sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy.
Nhưng mà, đây lại là một chuyện thú vị khác.
...
...
"Quả nhiên..."
Mà lúc Phương Thốn vái chào vị viện chủ của Lão Kinh Viện này, cũng chỉ có chút vui vẻ, có chút tự hào ngồi đấy nhận lễ bái này của Phương Thốn, nhưng mà lúc Phương Thốn nói ra bốn chữ 'pháp của Tiên Huynh', sắc mặt cũng không tránh khỏi trở nên nghiêm túc hơn một chút, trịnh trọng, xa xa chắp tay hướng về phía Phương Thốn, không phải để kính Phương Thốn, mà là kính Vô Tương Bí Điển này:
"Đồ vật của Vô Tướng, thôi diễn thiên địa, vô cùng tuyệt diệu, lão phu nghiên cứu quyển trước, đã cảm thấy đạo uẩn vô tận, rất kỳ diệu, lúc ấy có cảm giác sau sự thần diệu của pháp này, còn có đạo uẩn không dứt, chỉ có thánh thót, dư vị tĩnh mịch, cảm thấy phương pháp này, vẫn có bổ ích..."
"Trước đây xuất quan, cũng là bởi vì trong lòng không bỏ được, nên càng muốn cầu được một lời giải thích rõ ràng."
"Bây giờ được Phương Nhị tiên sinh ban thưởng pháp môn này, trên dưới Lão Kinh Viện đều cảm giác được có sự khác biệt kỳ diệu, vĩnh viễn không dám quên..."
"..."
Vừa nói chuyện, hắn đã chậm rãi khom người thi lễ vái chào với Phương Thốn.
Thấy một màn này, sắc mặt của những sơn chủ và viện chủ xung quanh đều biến sắc, cùng nhau lùi lại.
Vị này chính là viện chủ của Lão Kinh Viện, ngay cả Tiên Đế, cũng phải gọi một tiếng lão sư...
Hắn thế mà lại... thi lễ vái chào Phương Thốn?
Đây đúng thật là cảnh tượng khiến người ta cảm thấy tê cả da đầu, tâm ý hoảng loạn...
"Soạt soạt..."
Trong nội viện của Lão Kinh Viện đang có rất nhiều đệ tử ra ra vào vào, bận rộn trước sau, mà xa xa nhìn thấy hành động kia của lão viện chủ, mặc kệ là đang bận bịu cái gì, cũng đều vô cùng kinh hãi, gấp gáp đứng nguyên tại chỗ hành lễ.
Có hai đệ tử đang dìu một đệ tử bị thương chạy đến, thấy thế kinh hãi, cứ vậy mà ném đệ tử bị thương xuống để hành lễ.
Mà đệ tử bị thương bị ném xuống đất kia kêu đau một tiếng, thấy được động tác của bọn họ, cũng vội vàng chật vật đứng lên hành lễ theo.
...
...
"Hừm..."
Hành động của lão viện chủ là điều mà Phương Thốn không ngờ được.
Cho dù ai cũng biết sự xuất hiện của Vô Tương Bí Điển sẽ trở thành cái đinh trong mắt của Tiên điện.
Cho nên Phương Thốn đã chuẩn bị tốt việc pháp môn này sẽ bị người đạp xuống bùn, bị người trong thiên hạ chửi rủa.
Nhưng lúc này, lại bởi vì hành động vái chào của viện chủ Lão Kinh Viện mà khiến cho pháp môn này được nho sĩ trong thiên hạ tôn trọng.
Có lẽ sẽ có một ngày, bởi vì thái độ của Tiên Điện mà vẫn sẽ có người khiển trách đây là ma đạo, đạp pháp môn này xuống bùn, nhưng vậy thì lại như thế nào, ít nhất là trong lúc này, những người dưới gầm trời này đã có đủ tôn trọng vốn có với con đường mà huynh trưởng đã vạch ra.
Thế là hắn đứng trên mảnh phế tích cũng chắp tay hành lễ lại với lão viện chủ.
...
...
Bóng dáng của một già một trẻ chiếu vào trong mắt của rất nhiều người.
Hoàng Thần Vương vốn đang định đến thành Triều Ca để sắp xếp một số việc quan trọng, vô tình quay đầu lại thì bắt gặp khung cảnh này, lập tức trong lòng tuôn ra rất nhiều cảm xúc, nàng phảng phất như lại thấy được cảnh tượng người trẻ tuổi thích mặc áo bào màu xanh, ngẩng đầu ưỡn ngực tiến vào Triều Ca năm đó, cũng giống như là thấy được bóng dáng năm đấy hắn bị một thân văn khí bao vây, trong tay cầm kiếm, khí phách vô cùng hào hùng.
Điều này khiến nàng giống như lập tức tìm lại được cảm xúc đã bị kiềm chế rất lâu, mới mẻ như lúc ban đầu, giống như là mới xảy ra hôm qua vậy.

Bình Luận

0 Thảo luận