Xung quanh có vô số ánh mắt đang nhìn, tất cả đều hướng về phía khối sắt nhỏ ở trong bàn tay hắn.
"Còn cần so sánh nữa sao?"
Phương Thốn nâng khối sắt trong bàn tay lên, nhìn về phía người Luyện Thần Sơn, vừa cười vừa nói.
"Ơ..."
Vài người ở Luyện Thần Sơn mở to hai mắt nhìn, nhưng có nhìn chằm chằm cũng không nhận ra cái khối sắt này là đồ vật gì, nhưng Thương tiên sinh thì khá nghiêm túc, ánh mắt hắn hiện lên chua xót, nhịn không được nữa, hắn âm thầm truyền âm ói với Phương Thốn: "Phương nhị công tử à, nếu như thật sự ngươi không thể luyện được, cứ nói nhỏ với chúng ta, tất cả mọi người có thể hiểu, dù thua hay là thắng, làm gì cần phải làm đến nỗi mất mặt như thế này chứ?"
"Ha ha..."
Phương Thốn cũng nhìn ra suy nghĩ của bọn họ, bỗng nhiên hắn cười nhẹ, nói: "Các vị, mời xem!"
Nói xong, hắn nhẹ nhàng ném đồ trong tay đi.
Khối sắt trong tay bị hắn ném bay ra ngoài, một tiếng ầm vang lên, khối sắt biến lớn gấp ba lần.
Khi nó rơi trên mặt đất, toàn bộ mặt đất rung chuyển, không ít người suýt nữa thì ngã sấp xuống đất, ánh mắt hơi biến hóa.
Lúc này khối sắt đã biến lớn, nhìn lại mơ hồ có hình dạng giống cái gì đó, là giống cái gì?
Bí đao?
Nhưng mà ngươi luyện binh khí mà, sao lại luyện ra cái trái bí đao để làm cái gì, cầm nó để đập người à?
Phương Thốn cười, ánh mắt hòa nhã nhìn quá cái trái "bí đao kia, sau đó từ từ nhấc lên một dấu tay, nói: "Lửa!!
Theo sau pháp lực rung động quanh người hắn, "bí đao" lập tức rung động.
Bỗng nhiên, từ chỗ bí đao kia có một cỗ lực hút vô hình xuất hiện, tiếng rung khò khè cũng nhiều thêm, lúc này xung quanh, vừa rồi còn có vô số đốm lửa nhỏ rơi rụng tứ tung đã bị tắt đi, nhưng vẫn còn sáng và một số nơi bị lửa lan tới đốt cháy một ít cỏ dại trên mặt đất, vẫn còn đang âm ỉ cháy, thế nhưng khi trái bí đao kia vừa động, bỗng nhiên tất cả các đốm lửa vội vàng bay về phía miệng trái bí đao này.
Chỉ trong khoảng thời gian vài giây, những đốm lửa xung quanh đã bị thu lượm một cách sạch sẽ, đốm lửa nhỏ trên tẩu hút thuốc của Tiết tiên sinh cũng bị nó hút mất.
Nhất thời xung quanh chỉ còn lại sự tĩnh mịch, tất cả mọi người trợn tròn con mắt, ngơ ngác nhìn.
Mà Phương Thốn vẫn chưa dừng lại, hắn lại đan tay tạo ra một cái pháp ấn, sau đó nhẹ nhàng phun một chữ: "Nước!"
Bên trong bí đao lại rung lên, tiếng ùng ục vang lên, khi nãy xung quanh mưa to tầm tã, trên mặt đất vẫn còn một chút nước mưa đọng lại, lúc này lại bị một lực lượng vô hình thu hút, hạt nước bay lên không trung, hóa thành một dòng nước, lập tức di chuyển về phía bí đao, thậm chí ngay cả những giọt nước mưa trên không trung còn chưa kịp rơi xuống đất cũng bị sức mạnh này hút đi, từng dòng nước cứ thế bay tới chỗ trái bí đao kia, nối đuôi nhau chen chúc bay vào bên trong hồ lô.
"Cái này..."
Xung quanh im lặng không một tiếng động, cuối cùng có một người lấy lại tinh thần, sắc mặt vừa sợ vừa kì quái, đôi môi run rẩy.
Mà Phương Thốn cũng biết rằng những người này nhìn thấy sẽ hiểu rõ, hắn cười nhẹ nhàng, vươn tay ra, trái bí đao tự động bay lên đồng thời nhỏ lại, rơi xuống bàn tay hắn lộ ra vẻ nhu thuận, ngoan ngoãn, không được đẹp mắt lắm nhưng không hiểu sao lại thấy khá đáng yêu.
"Các tiền bối Luyện Thần Sơn, hồ lô Bát Bảo này của ta, không biết luyện như thế nào?"
Phương Thốn cười mỉm, nhìn về phía mấy người bên Luyện Thần Sơn, ánh mắt hắn còn đảo qua những người xung quanh.
"Ngươi..."
Binh chủ Luyện Thần Sơn đứng bên trong đám người, còn có các trưởng lão, tất cả bọn họ khẽ run môi, muốn nói cái gì đó nhưng lại không nói ra lời.
Bên trong ánh mắt còn hiện lên ý, hình như có phần tuyệt vọng.
Vị Thương tiên sinh kia chấn động cả nửa ngày, cuối cùng hắn mới kêu một câu: "Ngươi...vốn dĩ cái này của ngươi không giống hồ lô!"
"Cái này..."
Trên mặt Phương Thốn đang toàn là một vẻ thưởng thức mà nhìn hồ lô Bát Bảo mình nâng trên tay, bỗng dưng nghe được tiếng quát của Thương tiên sinh, không khỏi trầm mặc một chút, hắn nhìn chằm chằm vào hồ lô, chăm chú nhìn một hồi, lại còn xoay xoay đổi góc nhìn, sau đó quay người nhìn qua phía Thương tiên sinh, thật thật thà thà mà nói: "Tuy rằng hình dáng có hơi gồ ghề xấu xí, nhưng mà cái thứ ở trên tay ta, tên gọi chính là hồ lô!"
Thương tiên sinh im lặng, từ tận sâu trong đáy mắt lộ ra một vẻ tuyệt vọng.
Không chỉ ahwns, binh chủ Luyện Thần Sơn đứng một bên, cùng với các vị trưởng lão, thậm chí còn có cả những người vây xem chung quanh, lúc này tất cả đang gắt gao nhìn chằm chằm miếng bí đao vuông vuông... Không, hồ lô trong tay Phương Thốn, ánh mắt ai nấy đều toát ra một vẻ ngơ ngác khó nói thành lời, cảm xúc điên cuồng trào dâng.
Chỉ vẻn vẹn mấy biểu hiện đơn giản, bọn họ cũng đã nhìn ra hồ lô này có chỗ nào lợi hại.
Bất kể là dẫn đám lửa ở xung quanh hay là hút nước mưa đầy trời, thực ra cũng chả tính là gì, chỉ sợ rằng ngay cả một tiểu Luyện Khí Sĩ không tu nổi phép Bảo Thân cũng có thể dễ dàng làm được, nhưng mà kỳ diệu ở chỗ Phương Thốn lợi dụng một kiện pháp bảo hắn mới luyện ra, ra lệnh một tiếng đã có thể nuốt lửa nuốt nước, làm cho vô số Luyện Khí Sĩ đều vô thức mở rộng tầm mắt.
Nhất là, hồ lô này, khi ngấm nước mưa, thoạt nhìn phía xa xa đã thấy nó còn to hơn so với thể tích lúc ban đầu.
"Đây là... Đây là Giới Tử Tu Di, nghịch chuyển Càn Khôn?"
Không biết có bao nhiêu người đã nảy ra vài chữ này trong lòng, chỉ là vẫn không dám thừa nhận.
Bởi vì quá mức kinh người.
Thế gian thần thông nhiều vô số kể, thay đổi liên tục, nhưng người người đều biết thế gian này có tồn tại một vài phép thần thông được công nhận là thần thông cực hạn.
Tỉ như Tịnh Tông, có truyền thuyết về Giới Tử Tu Di, kinh sách có nói rằng, Vô Thượng Thế Tôn là người tu hành độc nhất vô nhị trên trời dưới đất có thể hóa núi Tu Di thành Giới Tử, lại vừa có thể hóa Giới Tử thành núi Tu Di. Trong kinh sách này, thật giả lẫn lộn, có thể phần lớn là do người sau bịa đặt, có điều, cho dù là bịa đặt thì vẫn có thể chứng minh được rằng, đối với Tịnh Tông mà nói, Giới Tử Tu Di này chính là phép thần thông vô thượng.
Ẩn Tông cũng có thuật pháp nghịch chuyển Càn Khôn, đó là chén nhỏ giả bát lớn, nói tâm nạp thiên địa, nguyên tắc này cũng tương tự như của Tịnh Tông.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận