Những tia sấm sét này thế mà lại lộ ra cảm xúc như không can tâm, dù cho bị hồ lô cắn chặt mà chúng vẫn ra sức vùng vẫy muốn trốn đi, đánh sét vào thân hồ lô, tẩy luyện, thậm chí gai sắt bên ngoài hồ hô vốn rất thô ráp gồ ghề sắc nhọn, cong cong vậy mà sau khi bị sét đánh đều có chút tan ra, bề mặt cũng trở nên nhẵn bóng, đường cong ngày càng hoàn hảo.
"Ta đúng là giống như vừa nhảy disco bên cạnh chủ nợ, vừa nhổ lông cừu vậy."
Phương Thốn nắm chặt ô, hoàn toàn không để tâm đến việc tiêu hao công đức trên ô.
Lúc này thì một chút công đức có là gì đâu, không bị chủ nợ cuồng phong chém chết mới là quan trọng nhất!
Rất nhanh sau đó, sấm sét loé mắt xung quanh đã biến mất hết, ít nhất thì trong khoảng một trăm trượng xung quanh người Phương Thốn dường như không còn nhìn thấy chút sấm sét nào nữa, bỗng nhiên thiếu đi tiếng sét ầm ầm bên tai lại làm người ta có chút cảm giác yên tĩnh nhưng hơi lạc lõng.
Phương Thốn rất vừa ý, cố nén kích động động muốn lập tức đi lên cầm lấy hồ lô để ngắm nghía.
Hắn lại thay đổi pháp quyết, thốt ra một chữ: "Mây!"
Lúc này là bước quan trọng nhất, gió đã ăn rồi, sấm sét cũng ăn rồi, nên đến lượt chủ thể rồi.
"Ầm ầm ầm!"
Miệng hồ lô lại phát ra một sức mạnh, lúc này đã đạt tới cưc hạn, thậm chí nghe thôi đã làm cho người ta có cảm giác như được thăm thêm đủ các loại mã lực vậy. Sau đó liền nhìn thấy dường như hồ lô trở nên lớn hơn, khò khè cuồn cuộn hút mây đen trên trời vào, mây đen đầy rẫy khắp bốn phía đen kịt che cả một vùng trời kia vậy mà lại xuất hiện một khu vực màu trắng.
"Rống..."
Trên trời lại nổi gió, giống như lửa tức giận của mây đen đầy trời.
Những mây đen này lại dần dần xuất hiện sự thay đổi, mây đen kịt lại biến thành màn sương trắng mờ mờ.
Dường như nó đang lấy hình dáng này để chống lại vận mệnh vị hồ lô hút vào vậy.
Phương Thốn ở một bên theo dõi, thấy vậy liền lập tức thay đổi: "Sương!"
Sương mù lại bị hút vào rồi.
Mây lại thay đổi biến thành những giọt nước li ti, bỗng nhiên nhiệt độ không khí xung quanh bị hạ xuống, mây biếng thành những hạt sương trắng xoá, nhìn có vẻ rất bành trướng. Nhưng tất cả mây lại biến thành thể cứng, nếu như dùng tay cầm thì có thể trực tiếp bẻ được một mảnh.
Phương Thốn hít sâu thấp giọng hô lên: "Băng!"
Ào ào...
Từng mảng sương cũng bị hồ lô hút vào.
Cục diện này bỗng nhiên trở nên rất thú vị, hồ lô nhìn như là đang ăn bánh vậy.
...
...
Cuối cùng, theo thời gian, vân khí cũng dần tiêu tán.
Tất nhiên, không phải biến mất hoàn toàn, chỉ là đám mây trước đây gây cảm giác kìm nén làm người ta cảm thấy tuyệt vọng, bây giờ đã biến mỏng hơn rất nhiều rồi, hơn nữa đã không còn cuồng phong mạnh dữ dội và sấm sét khuấy động nữa. Nhìn có vẻ cũng không còn điên cuồng và cuồng bạo như lúc đầu, mà giống như là một ngày âm u bình thường, có một tầng mây mỏng đang trôi mà không hề có tính sát thương, nhìn rất ôn hoà.
Phương Thốn đứng thẳng người trong hư không, ngẩng đầu nhìn lên, thậm chí còn có thể nhìn thấy sao trời trên không nữa.
"Có tác dụng rồi!"
Tâm trạng của hắn rất tốt nên nhẹ nhõm nói ra một câu rồi vươn tay thu hồ lô lại.
Khi hồ lô tròn vo này bay về trong tay hắn thì đã không còn cảm giác gai góc nữa mà chỉ nặng trịch. Nhìn kĩ hồ lô thì dường như thấy bên ngoài nó đã bị gọt rửa sạch hết các góc cạnh, lộ ra vẻ đen kịt mà thâm trầm, bên ngoài bề mặt có đường giống như là hoa văn rồng nhìn rất sinh động, đây chính là hoà văn kì lạ vừa rồi khi sấm sét đánh vào hồ lô tạo ra.
"Mạch suy nghĩ chính xác rồi..."
Phương Thốn nghĩ rồi cười nhẹ, người dần hạ xuống.
Khi người hắn dần hạ xuống thì trên đỉnh đầu lại dần bắt đầu có động tĩnh vang lên.
Khi Phương Thốn đặt chân xuống đất rồi ngước đầu lên nhìn thì lại thấy đám mây vừa rồi đã trở nên mỏng hơn bây giờ lại cuồn cuộn tụ lại. Không chỉ có mây mà còn có cuồng phong, và cả sấm sét cũng tụ lại, đều trở nên càng ngày càng hung hãn, càng ngày càng dày đặc, nhìn có vẻ như không cần mất nhiều thời gian nữa sẽ lại biến trở lại như xưa...
"Đây..."
Phương Thốn có chút không biết làm sao, than thở.
Tuy đã sớm biết thiên kiếp lần này không thể nào chỉ dựa vào một kiện pháp mà đã có thể tránh thoát.
Chỉ là, ngươi đây cũng có chút hơi nóng lòng đi?
Nhanh như vậy đã bổ sung xong, không cho ta chút chỗ trống nào?
Phương Thốn oán thầm trong lòng, lạnh lùng hắng giọng, một tay cầm ô, một tay cầm hồ lô, ngẩng đầu nhìn trời.
Chỉ nói có một câu mà suýt nữa bị sét đánh.
"Ngươi tưởng rằng ngày mai ta sẽ không đến nữa sao?"
Khi Phương Thốn mừng khấp khởi cầm hồ lô quay về Lão Kinh Viện thì một đám toạ sư Lão Kinh Viện đang ngồi trong phòng, nhưng thần thức vẫn đan xen nghe ngóng lẫn nhau: "Vừa rồi Phương nhị tiên sinh lén lút lên trời, rốt cuộc là đã làm cái gì trong đám mây vậy?"
"Có ai có thần thức mạnh mẽ có thể nhìn thấy việc hắn làm không?"
"Hừ, thần thức của lão phu chắc là mạnh nhất ở Lão Kinh Viện chúng ta rồi nhỉ?
Một giọng nói kiêu ngạo vang lên, sau đó lại trầm mặc một lúc: "Nhưng ta không nhìn thấy được gì cả."
"Hừ..."
"Hừ..."
"Hừ..."
"Xì..."
"Thân pháp che đậy của vị Phương nhị công tử này rất cao minh, sau khi hắn vào đám mây thì cả người giống như bị biến mất khỏi trời đất, chúng ta có thể dùng mắt thường nhìn thấy hắn nhưng lại không thể cảm nhận được hắn nên tất nhiên cũng không thể biết được hắn đã làm gì. Nhưng từ bộ dạng này thì thấy hắn dường như đã dùng thủ đoạn gì đó cắt mỏng lớp mây trên trời đi, rất nhanh đã bổ sung lại..."
"Lẽ nào, hắn vì thương xót làm khó Lão Kinh Viện chúng ta nên đã cố ý giảm độ khó xuống?"
"Nói đùa à, ta thấy hắn mang theo hồ lô kia đi cùng, nói không chừng là tôi luyện bảo vật mà thôi."
"Haiz, nhìn người ta chơi đùa với đám mây đi, không chỉ có thể che giấu khí tức mà còn có thể lấy ra để làm khó chúng ta, còn có thể để tôi luyện bảo vật. Bây giờ lão phu thực sự có chút thấy kì lạ rồi, phần sau của vô tương bí điển kia rốt cuộc đã ghi chép lại cái gì mà có thể lợi hại đến như vậy?"
"Nói những điều này có ích gì chứ, các người suy luận thế nào rồi?"
"Chúng ta đã thử các kiều suy nghĩ và phương hướng, tuy có chút bước tiến nhưng vẫn chưa tìm ra được chút đột phá..."
"Chư vị không cần lo lắng, việc phá được pháp này đã rất gần kề rồi!"
Bỗng nhiên, thần thức của Ngọc Hành tiên sinh xuất hiện giữa mọi người, lộ ra vẻ kiêu ngạo.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận