"Không... đó không phải là Long Thành thiếu chủ, chỉ là phân thân của hắn..."
Luyện Khí Sĩ có kiến thức nhận ra, hiện thân của Long Thành thiếu chủ đúng là đã đã chết.
Chỉ có điều, đây chỉ là phân thân của Long Thành thiếu chủ mượn từ thuật "chủng linh" chuyên luyện chế phân thân.
Vẫn may vẫn may, vừa rồi còn tưởng rằng mình thật sự nhìn thấy thi thể của Long Thành thiếu chủ, quá dọa người.
Nghĩ như vậy, tất cả mọi người không khỏi sợ hãi, nhìn Phương nhị công tử đang ở giữa không trung.
Vừa rồi hắn không biết đây là phân thân của Long Thành thiếu chủ, cho nên hắn dám hạ sát thủ?
Thật là to gan lớn mật!
Hai là, chẳng lẽ hắn thật sự trong lòng rối loạn, thậm chí không quan tâm đến tính mạng song thân?
...
...
"Đáng giận, đáng giận, tên kia muốn chết..."
Cũng vào lúc này, từ trong núi hoang của Nguyên Thành cách đây ngàn dặm, bên trong huyệt động bỗng nhiên truyền đến tiếng kêu thảm thiết của người thanh niên mặc áo xanh, Long Thành thiếu chủ đầu đội Thanh Long quan đang trợn trừng mắt, vẻ mặt tức giận, kèm theo sợ hãi: "Dám trực tiếp ra tay với ta, tên lão nhị Phương gia này... Người Phương gia ai cũng điên cuồng như thế sao?"
Tuy vừa rồi hắn ta dùng "chủng linh" phân thân nên thấy được cảnh tượng đó, hắn vẫn không khỏi có chút kinh sợ.
Hơn nữa, hắn ta đường đường là Long Thành thiếu chủ, trước mắt bao người phải bỏ lại phân thân, chật vật đào tẩu, thật mất mặt.
"Dù sao thì song thân của ngươi đã nằm trong tay ta, sát thủ cũng đã ở trên đường đến, ta xem ngươi đấu với ta như thế nào..."
Kìm nén đến cực điểm, hắn hét lên, phi thân lao ra huyệt động.
Đầu ngón tay xoay quanh tiểu Long ảnh kèm theo tức giận, rồi bay thẳng lên trời.
"Đưa hai người phàm kia đi núi vấn Thiên, truyền tin tức ra, ta sẽ đợi hắn ở đó!"
"Thích khách Thiên Hành Đạo, có thể xuất thủ rồi!"
" Bên kia Hoàng thành đã khởi động bố trí, bức Nữ Thần Vương quay về núi!"
"Triều đình tạo áp lực, bắt buộc phải đạt đươc đàm phán hòa bình!"
Cuối cùng, đầu ngón tay của hắn chỉ vào một đầu long ảnh, đang bay về phía nam: "Nam Cương yêu tôn... có thể chuẩn bị rồi!"
Sau khi phát ra một loạt mệnh lệnh, cũng đại biểu rằng vô số thế lực đáng sợ trong thiên địa này bắt đầu hành động, giống như thiên thạch từ trong bát hoang khuấy động sao băng, mỗi viên đều mang theo sức mạnh vô cùng khủng bổ bay về phía Phương Thốn ở Nguyên Thành.
Một đám yêu ma kích động, yêu khí quấn quanh một chiếc xe ngựa, trong xe có hai lão nhân.
Có người mặc kim bào, dạng công tử nhà giàu, bên hông là một thanh kiếm dài gấp đôi lưỡi kiếm bình thường đang chậm rãi đứng dậy.
Có một đám mưu sĩ đứng lầu cao nhìn về hoàng thành ở phía xa.
Có người ở trong triều đình, tay nhẹ nhàng dịch chuyện một quân cờ đặt ở trên bàn cờ.
...
Ở một nơi khác, Dạ Anh đã trốn thoát khỏi trận đại loạn, đang ngồi xổm trên một đỉnh núi hoang vu.
Hắn nhìn về phía Nguyên Thành, hung tợn kêu vài tiếng, khuôn mặt đều là vẻ oán độc.
...
...
Có vẻ như sau khi phát ra mệnh lệnh nhiều như vậy, sự tức giận của hắn mới vơi đi một chút.
"Là vì vị tiên sư kia quá kinh diễm cho nên một Phương gia nho nhỏ có loại ảo tưởng có thể khinh thường người trong thiên hạ sao?
"Nếu đã như vậy, ta sẽ dập tắt ảo tưởng của ngươi!"
Đấu võ đại tiên hội, đột nhiên kết thúc.
Đương nhiên, trong nghi thức theo kế hoạch thì thời gian vẫn còn ít nhất một tháng, sở dĩ gọi là kết thúc bởi vì xảy ra một việc khiến mọi người bỗng chốc mất đi hứng thú tiếp tục xem đấu võ đại hội tiên này, thay vào đó là một sự sợ hãi.
Bất kể là Long Thành thiếu chủ xuất hiện, hay là song thân Phương gia ở Liễu Hồ bị bắt, đều làm cho bọn họ cực kỳ kinh ngạc.
Mọi người đều cảm thấy có chút không nhìn rõ được nữa.
Cũng không biết trận đại tiên hội này đến cùng sẽ đi đến hướng nào, cũng không biết vị Phương nhị công tử kia sẽ làm như thế nào.
...
...
Trong tiểu lâu, bầu không khí rất là nặng nề.
Mạnh Tri Tuyết, Hạc Chân Chương, Vũ Thanh Ly, Mộng Tình Nhi, Nhiếp Toàn vừa mới đến Nguyên Thành, Tiểu Từ tông chủ cùng hai vị trưởng lão Thanh Tùng, Hàn Thạch của Thủ Sơn Tông, các trưởng lão đại diện cho tông môn của ngũ tông quận Thanh Giang, chân truyền, Tổng Ngự Nguyên Thành, tướng thủ, tiểu quận thủ Vân Tiêu quận Ô Hà đại biểu cho phủ đệ của Nguyên Thần Vương, hoặc nói là quản gia đến đại diện cho phu nhân Nguyên Thần Vương,.....
Người thường gần như không có cách nào tưởng tượng được, có thể có nhiều đại nhân vật như vậy tụ hội tại gian tiểu lâu nho nhỏ này.
Không ngoài chuyện gì khác, nhị lão Phương gia bị bắt đi chính là chuyện lớn.
Không cần biết là ai, có giao tình với Phương gia đều cần phải tới đây xem xem bản thân có thể giúp đỡ làm gì không.
Thậm chí có thể nói, cho dù là có thù với Phương Thốn thì lúc này cũng phải có mặt.
Dù sao thì nhị lão Phương gia kia cũng không chỉ là song thân của Phương Thốn, mà còn là song thân của tiên sư Đại Hạ đã qua đời.
Khi Phương Thốn cùng Hoàng Thần Vương xuất hiện trong sảnh đường, sảnh đường im ắng mà áp lực này thoáng chốc trở nên căng thẳng, không cần biết thân phận của người ở đây là gì, lúc này thần sắc đều trở nên vô cùng ngưng trọng, việc công làm đầu, với tư cách là Tổng Ngự Nguyên Thành, Hoàng Phủ Thần Trúc là người đầu tiên đứng ra, vái lễ với Phương Thốn nói: "Cảnh nội của Nguyên Quốc vậy mà lại có yêu ma tàn sát bừa bãi, đương nhiên Nguyên Thần Cung không thể khoanh tay đứng nhìn, xin Phương nhị công tử yên tâm, thám tử khắp nơi đều được cử ra rồi, rất nhanh sẽ tìm được chỗ của đám yêu ma đó, nghĩ cách cứu nhị lão trở về!"
Quản gia của phủ đệ Thần Vương cũng thấp giọng nói: "Phu nhân ra lệnh cho ta hỏi Phương nhị công tử một tiếng, có việc gì cần giúp đỡ thì cứ việc mở miệng!"
Mà đám người Lục Tử Thanh Giang cùng với các trưởng lão tông môn Thanh Giang khác thì ngay cả lời này cũng không cần nói.
Nếu như đã đến đây thì đã chuẩn bị xong, lúc nào cũng có thể ra tay tương trợ.
Trừ bọn họ ra, ngoài lâu bây giờ có vô số Luyện Khí Sĩ tụ tập, bọn họ đều đến đây trong lúc đại tiên hội diễn ra, đã từng được Phương Thốn chỉ điểm, bây giờ nghe được Phương gia Liễu Thành đã xảy ra chuyện thì liền tụ hội hết ở bên ngoài, chỉ chờ xem có thể giúp đỡ được gì không.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận