Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Bạch Thủ Yêu Sư

Chương 869: Ma chủng (2)

Ngày cập nhật : 2025-10-05 11:35:59
"Còn những người này, họ đã tự rơi vào vòng xoáy đó trong lúc họ tu luyện công pháp."
"Có lẽ là họ có thể cảm nhận được sự thay đổi của mình ở một mức độ nào đó, nhưng họ lại không đủ khả năng để chống lại sự cám dỗ đó, rồi họ dần biến thành một con người khác, nhưng ý chí của chính họ thì vẫn luôn tồn tại... Hiện tượng này có hơi giống với Thần Sơn trưởng lão, chỉ có điều bọn họ không có ý chí kiên định được như Thần Sơn trưởng lão, vì không để cơ thể bị "ma quỷ" chiếm đoạt, trưởng lão Thần Sơn còn tự nguyện bức mình đến điên..."
"Những người này không có cái ý chí điên cuồng đó, vậy nên bọn họ để mặc cho cơ thể biến hóa mà không ngăn cản!"
"Trong cơ thể của bọn họ đã sinh ra những con ma, đang cắn nuốt chính bản thân họ, nhưng họ không biết điều đó!"
"..."
Suy đi tính lại, cuối cùng Phương Thốn cũng cảm thấy hắn đã nắm được vấn đề mấu chốt.
"Bây giờ, trong cơ thể họ đều đã sinh ra ma, nhưng ý chí mỗi người thì vẫn còn đó."
"Giữ ý chí của bản thân, và ý chí của ma, hai thứ đan xen lẫn nhau tạo thành mớ hỗn độn khó tách rời."
"Nói cách khác, giờ cơ thể bọn họ chính tương đương với ma thai tiềm ẩn, cho nên bị ý chí này dụ hoặc đến đây, nhưng lại cứ nghĩ rằng bản thân vẫn còn tỉnh táo, từ trong tiềm thức họ cảm thấy có gì đó không ổn, nên mới nơm nớp lo sợ, dẫn đến việc làm cái gì cũng cẩn thận dè chừng..."
"Này gọi là gì..."
Phương Thốn đảo mắt qua đám người này một lượt, thầm nghĩ: "Là ma chủng? Hay là ma thai?"
...
...
Khi Phương Thốn đang suy ngẫm về mấy vấn đề này thì cả đám người đã qua hết cầu đá, đèn lồng kia cũng bị những bóng đen mờ mờ ảo ảo kia di chuyển đi chỗ khác, xếp thành hai hàng ở phía đường mòn đối diện cầu đá, rồi chậm rãi trôi về phía trước.
Tất nhiên, Phương Thốn là người đầu tiên đi theo phía sau chiếc đèn lồng với thái độ thong dong, bình tĩnh, nhìn thoáng qua trông hắn giống như một người cầm đầu vậy.
Ngay cả mấy ý chí tiếp dẫn sau đó cũng bị Phương Thốn đẩy sang một bên.
Nhìn qua thì có thể nói Phương Thốn mới chính là chủ nhân ở nơi này.
Mọi người đi theo đèn lồng, đi trên đường nhỏ hồi lâu rồi vòng qua chân núi, sau đó, trước mắt họ xuất hiện một cái sơn cốc sâu thẳm, nhìn vào bên trong chỉ thấy toàn sương mù là sương mù, không nhìn rõ cái gì cả. Những bóng đen ôm đèn lồng dẫn đường cho cả đám người đi vào, đoàn người cũng không do dự đi theo, Phương Thốn cũng như thế, hắn choàng tay ra sau lưng, thong dong bước đi, giống như đang bước vào hoa viên nhà mình vậy.
Đi xuyên qua lớp sương mù dày đặc này, cảnh vật như được thay đổi hoàn toàn.
Thế mà bọn họ lại đi tới trước một đại điện trong sơn cốc, nhìn xuống phía dưới, tất cả đều chồng chất cung điện.
Thông thường, cung điện phải được xây ở một ví trí cao hơn bình thường một chút, ít nhất thì cũng phải là nơi có ánh nắng mặt trời chiếu vào.
Nhưng cung điện ở đây lại được xây dưới đáy sơn cốc, hơn nữa lại còn chen chúc nhau như vậy khiến người ta có cảm giác quỷ dị khác thường.
...
...
"Mời vào điện..."
Đúng lúc này, đạo ý chí không nhìn rõ kia mở miệng nói yếu ớt, giọng nói có chút u ám.
"Đây chính là diễm phúc lớn nhất của các người..."
"Đặt chân vào Ma Uyên, từ đây hai tầng Tiên Ma..."
"Đợi chân linh lộ diện, tiên tư sẽ giáng lâm thế gian..."
"..."
Hắn ta chậm rãi nói, dường như vẫn còn một vấn đề nào đó khá quan trọng mà hắn ta sắp nói ra.
Nhưng đúng lúc này, vì sốt ruột quá, Phương Thốn khẽ gật đầu nói: "Được."
Dứt lời, hắn lập tức đi xuống.
Mà những người khác thấy vậy cũng vội vàng đi theo sau Phương Thốn.
Hành động này khiến ý chí ngây ngốc: "Tố chất của đám người này cao đến vậy sao?"
Chỉ vừa đi đến nơi đây, Phương Thốn đã cảm nhận được có một sự rung chuyển nào đó.
Đó là một loại cảm giác khiến cho ma công hắn ta đang tu luyện sôi trào, hắn ta có thể khẳng định, nếu như hắn ta dùng chân thân để tu luyện ma công thì chắc chắn lúc này hắn ta sẽ có thể cảm nhận được một loại vui sướng cùng với khát vọng xuất phát từ sâu trong nội tâm...
Khi quay đầu nhìn lại thấy được biểu hiện trên gương mặt của những người ở xung quanh, điều này cũng đã đủ để chứng minh được điều này.
Chẳng qua, ngoài loại khát vọng này, Phương Thốn còn cảm nhận được nhiều hơn.
Giống như sâu trong thần hồn của hắn dường như đang có một loại thần hồn khác đang chờ đợi tỉnh lại, mặc dù Phương Thốn phát hiện ra được điều không đúng và ngay lập tức áp chế nó lại, hắn ta cũng đã hiểu rõ mọi chuyện ở nơi này. Đó chính là một loại đồ vật khác mà hắn ta đang giấu ở bên trong thần hồn, khi còn ở Triều Ca đã được truyền thừa lại từ Lão Quỷ, mặt trên ghi lại đại đạo công pháp Ma Tông, quyển m Dương Đại Ngục Kinh!
"Không ngờ được, nó vậy mà có thể khiến cho m Dương Đại Ngục Kinh sinh ra phản ứng, quả nhiên nơi đây là nhất mạch của Ma Tông..."
Ở trong lòng Phương Thốn cũng đã có đáp án, hơn nữa hắn còn xác định được một việc.
Quả nhiên quyển m Dương Đại Ngục Kinh mà Lão Quỷ truyền lại cho hắn có vấn đề.
Nhất định là ông ta đã giấu một thứ gì đó ở bên trong.
Nếu nó thật sự chỉ là một đạo quyển m Dương Đại Ngục Kinh bình thường, thì bản thân nó cũng chỉ bao gồm văn tự và đạo lý, mà sẽ không sinh ra bất kì phản ứng khác lạ nào.
Nếu như thế thì chỉ có thể nói, nhất định nó có ý chí hoặc có linh tính, chỉ có như thế mới có thể khiến cho mình cảm giác được loại vui sướng khi có thể thức tỉnh thế này.
"Nhưng vừa hay, nương theo sự việc lần này, bắt thứ này về..."
"..."
Phương Thốn vừa âm thầm nghĩ vừa men theo con đường nhỏ mà đi xuống phía dưới.
Vừa đi xuống đã có thể nhìn thấy ở phía đối diện con đường nhỏ có một sơn cốc mà bên trong chính là một tòa cung điện vô cùng cao lớn.
Nhìn tổng thể cung điện có màu đen, không rõ chất liệu nhưng có thể cảm nhận được xung quanh tòa cung điện này bị một khí tức âm lanh mà uy nghiêm quấn quanh, giống như đang ở bên trong một động băng, tòa cung điện này mang lại cho người khác cảm giác nó đã bị chôn sâu rất lâu, lúc này bị đào quật ra khiến cho âm khí vẫn còn chưa được tan hết.

Bình Luận

0 Thảo luận