Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Bạch Thủ Yêu Sư

Chương 743: Ngươi tính sai rồi (2)

Ngày cập nhật : 2025-10-05 11:35:59
"Ha ha, đã là đấu đan thì luôn phải nhìn thấy đan mới được, mang lên đi!"
Tào sơn chủ Tào Chân Đan cười lớn một tiếng, đi thẳng vào vấn đề chính, ánh mắt dò xét một phen, rồi cười lên tiếng.
Nhất cử nhất động rất có phong phạm của vương giả giới đan dược.
Mà nghe lời này của hắn, người đệ tử đoan trang dịu dàng kia ở bên cạnh, đã bưng đan dược, nhẹ nhàng đi đến trước Bạch Ngọc đài, đặt đan dược lên phía trên, sau đó chắp hai tay trước ngực, nhẹ nhàng lạy đan dược vài cái, giống như đang hành lễ với đan dược này.
Có người đã nhìn ra, đây là một dạng phép tắc cũ, bởi vì đan phẩm quá cao, đã gần đến sinh linh, cho nên cần phải vái lạy.
Một bên kia, Khúc Tô Nhi cô nương lại đơn giản, nàng hơi bẽn lẽn, đặt cái tráp kia lên ngọc đài rồi lui ra.
Đại chưởng quỹ Đấu Tiêu Các ở một bên nhìn thấy cái tráp kia thì tự nở nụ cười.
Cái tráp kia vốn là tráp do Đấu Tiêu Các bọn họ dùng để cất giữ đan dược đẳng cấp nhất, bản thân nó cũng là một loại dị bảo, mà trước đó, hắn cũng đúng lúc nghe nói ngày hôm qua Đấu Tiêu Các có một con hồ ly nhỏ đến, rõ ràng là thân yêu, nhưng lại có thân phận đệ tử của Lão Kinh viện, hơn nữa vừa đi vào thì đã chọn đan đắt tiền nhất, đan dược thì tiện tay đút cho người khác, xoay người cầm lấy cái tráp vui vẻ rời đi.
Lúc đó, hắn đã đoán được cái gì đó, bây giờ nhìn thấy thì quả là như vậy.
Hai viên đan dược cũng đã được đặt lên trên đài, có người tiến lên, đồng thời mở hai cái tráp ra.
Lách cách!
Trong nháy mắt, đan dược của Đan Hà Sơn lập tức phát ra tinh quang bốn phía, Đạo Uẩn lơ lửng trên không, ở không trung biến hoá các loại dị tướng.
Mà đan của Khúc lão tiên sinh lại không có gì khác thường, lu mờ ảm đạm, đừng nói là dị tướng, cho dù là mùi hương cũng không ngửi thấy.
"Cái này..."
Trong sân lại có không ít người vô cùng ngạc nhiên.
Người từng uống Cửu Khí Cửu Chuyển Đại Đạo Diệu Sinh Đan cực ít, nhưng người từng nghe nói đến thì cực nhiều, đều biết đan này có thể nói là thiên hạ đệ nhất đan, vô cùng tuyệt diệu, sinh ra có dị tướng, chỉ ngửi thấy một chút hương của đan thì có thể tăng cao tu vi, xem ra bây giờ Đan Hà Sơn đúng là làm được cái này rồi, nhưng đan của Khúc lão tiên sinh luyện lại giống như đan dược thông thường, đây... đây nào phải dáng vẻ của Cửu Khí Cửu Chuyển Đại Đạo Diệu Sinh Đan?
Mà vị Tào sơn chủ đó nhìn thấy, tuy trong lòng kì quái, nhưng cũng chỉ hơi gật đầu, cười với người bình phẩm đan nói: "Mời!"
Mấy người bình phẩm đan kia khiêm nhường một hồi, rồi vị vương gia nhàn tản kia là người đầu tiên đứng dậy, từ từ đi đến trước ngọc đài, trước tiên ông ta lấy từng đan dược, ngửi một cái, lại cùng dao nhỏ màu bạc cạo một ít bột, quan sát tỉ mỉ, đến lúc cuối cùng dứt khoát phất ống tay áo một cái, vung ra một luồng pháp lực, sau đó quan sát kỹ càng phản ứng và biến hoá rất nhỏ của hai viên đan dược này trong pháp lực.
Nhìn nhất cử nhất động này, ai cũng lộ ra môn đạo cực sâu, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh.
Sau đó chỉ thấy vị vương gia nhàn tản kia sau khi quan sát thì nở nụ cười, đứng lên nói: "Dù sao đạo hạnh của lão phu cũng cạn, có lẽ thấy được chỗ không chuẩn, nhưng nếu đã mặt dày đến đây, vậy thì cũng bàn luận sơ qua tốt xấu giữa hai đại tông sư..."
Tào Chân Đan nghe thấy lời này, trên gương mặt đã không cầm được lộ ra ý cười.
Sau đó thì nghe vị vương gia nhàn tản đó vái chào Khúc lão tiên sinh một cái, cười nói: "Lão tiên sinh, đắc tội rồi..."
Vẻ mặt Khúc lão tiên sinh như không hề bận tâm, chỉ lạnh nhạt gật đầu.
"Dùng chút quan điểm nhỏ bé này của lão phu mà nhìn, bàn về đan này, e rằng vẫn là..."
Vị vương gia nhàn tản đó vái chào bốn phương, sau đó xoay người lại, thở dài nói: "Kỹ năng của Khúc lão tiên sinh cao hơn một bậc!"
Nụ cười trên gương mặt Tào sơn chủ đang không ngừng được, nghe vậy bỗng sửng sốt: "Cái gì?"
Không chỉ hắn ta, trong sân có nhiều người xung quanh như vậy cũng đều sửng sốt ngay tại chỗ, còn cho rằng mình đã nghe nhầm.
"Ha ha!"
Lúc này vị vương gia nhàn tản đó đã xoay người lại, nói với Khúc lão tiên sinh: "Năm đó lão phu tẩu hoả nhập ma, nếu không có một viên đan dược của lão tiên sinh luyện, e rằng đã sớm hoá thành bộ xương khô trong bùn, đại ân cứu mạng như thế, suốt đời khó quên, chỉ là hôm nay lại có thể mặt dày đến bình luận đan dược của lão tiên sinh, thật sự là đắc tội, về phần phẩm chất của đan dược này, cái nào cao cái nào thấp, điều đó còn phải nói sao?"
Nói rồi hắn bật cười lớn, gập sâu người vái: "Thế gian đan sư, ai có thể hơn được Khúc lão tiên sinh?"
"Ngươi..."
Toàn bộ xung quanh kinh ngạc, tất cả đều ngơ ngác.
Mà mặt Tào Chân Đan lại lộ ra vẻ giận dữ, gần như không nhịn được muốn đập bàn đứng lên.
"Tào sơn chủ, ngươi tính sai rồi..."
Nhưng cũng vào lúc này, vị lão thái y kia ở bên cạnh hắn cũng đã cười với Tào sơn chủ nhìn qua, thấp giọng nói: "Ngươi cho rằng dâng lên một chút lễ vật, hứa vài lời hứa hẹn thì có thể khiến cho vị vương gia yêu thích dạo chơi nhân gian có tiếng này thiên vị ngươi sao?"
"Ngươi cũng thật xem thường hắn ta!"
Hắn vừa cười vừa vuốt chòm râu, nói: "Đương nhiên, ngươi cũng đã xem thường ta!"
"Tôn tiên sinh nói như vậy là có ý gì?"
Nghe thấy những lời nói của lão thái y thì mặt Tào sơn chủ biến sắc rõ rệt, trong người thấy tức giận khó mà diễn tả được. Từ tận đáy lòng hắn nghĩ rằng, nếu như không phải bây giờ đang ngồi trên tiên đài và bị vô số những người xung quanh nhìn thì sợ là hắn đã đập bàn rồi...
"Lão phu chỉ nói sự thật mà thôi!"
Vị lão thái y đó cười rồi nói: "Mặc dù lễ vật mà Đan Hà Sơn mang đến quả thực không tồi nhưng lão phu có tuổi rồi, lại sớm đã biết số mệnh của mình, đời này khó mà vào được đến Tiên Cảnh, chẳng còn sống được mấy năm nữa nên không cần dùng đến đan dược mà các ông tặng. Nếu như đã chẳng còn sống được mấy năm nữa thì các ông tặng những món đồ quý như thế này cũng có tác dụng gì chứ? Ha ha, trong lúc lão phu vội vã đến đây đã lệnh cho người gói những lễ vật mà các ngươi tặng sau đó gửi lại Đan Hà Sơn rồi, còn những người khác... Ta cũng không rõ..."
"Lão phu cũng gửi lại rồi!"

Bình Luận

0 Thảo luận