Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Bạch Thủ Yêu Sư

Chương 750: Tiểu Kiếm Tôn Lục Bình Sinh (2)

Ngày cập nhật : 2025-10-05 11:35:59
Lục Bình Sinh yên lặng một chút, chậm rãi nắm chặt kiếm trong tay, lạnh lùng nói: "Ta không có ý gì khác, nếu khắp nơi đều lan truyền về quyển "Vô Tương Bí Điển" thần thông khó lường, thậm chí có người nói quyển đó đã thắng Thất Kinh, vậy thì ta không thể nhịn được nữa, cho nên, ta bạo gan dựa vào một thanh kiếm này, mời Phương nhị công tử đó ra đấu một trận, nếu "Vô Tương Bí Điển" thật sự lợi hại như hắn nói vậy, sao hắn không để người trong thiên hạ này nhìn một chút?"
"Rầm rầm..."
Trong sân có không ít người đều sa sầm mặt lại.
Thủ đoạn nham hiểm này được lắm!
Đây là lấy đại nghĩa ép người ta trước, ép người ta không thể không thua đi?
Thủ đoạn như thế quả thật là nham hiểm xảo trá, chẳng qua là vào lúc này nó lại có ích lạ thường.
Chẳng qua điều khiến người ta không ngờ được là thủ đoạn này lại được nói ra từ trong miệng của một người luyện kiếm...
Không hiểu sao có một số người lại cảm thấy có phần mỉa mai.
"Được rồi, ta lại đi hỏi thử xem..."
Phản ứng này của Tiểu Hồ Ly làm cho luồng tử khí của Lục Bình Sinh lại không biết để đâu, chỉ rơi vào một khoảng không.
Rõ ràng hắn vừa nói một câu vô cùng có khí thế, nhưng nghe xong câu nói của Tiểu Hồ Ly thì hắn cũng chỉ có thể tiếp tục ngoan ngoãn đợi ở bên ngoài, dù sao hắn cũng không dám xông vào trong Lão Kinh viện đi tìm người. Hơn nữa, người ta đã nói là đi vào hỏi thử xem rồi, hắn cũng không có cách nào tiếp tục ở bên ngoài thúc giục, vì vậy, tuy là có vẻ hơi lúng túng, nhưng hắn cũng chỉ đành yên lặng chờ ở bên ngoài cánh cửa này...
Lần chờ đợi này vô cùng lâu.
Khi Tiểu Hồ Ly ngắt một bông hoa nhỏ tung tăng đi đến cạnh cửa, Lục Bình Sinh cũng tỏ vẻ không kiên nhẫn: "Tại sao lại lâu như vậy?"
"Hoa ở trước căn thư phòng kia đẹp quá, ta đi hái hoa..."
Câu trả lời của Tiểu Hồ Ly suýt chút nữa làm cho Lục Bình Sinh tức đến hộc máu, hắn ta chỉ có thể nghiến răng nói: "Công tử nhà ngươi nói thế nào?"
Tiểu Hồ Ly nói: "Công tử chỉ thấy hơi phiền, hắn đã đập chết một con ruồi, sau đó bảo ta ra đây hỏi thử xem còn có ai?"
Vừa nói, nàng ta vừa nghiêm túc nhìn chăm chú xung quanh, vừa nói: "Còn có ai nữa?"
...
...
"Hả?"
Lục Bình Sinh gần như lại sắp không kiềm chế được nữa rồi.
Nhưng trong đám người ở xung quanh nghe xong lời của Tiểu Hồ Ly lại có vài người từ từ thay đổi sắc mặt.
Ở xa xa, bên trong chiếc kiệu rộng rãi như một căn phòng nhỏ được ba mươi sáu vị lực sĩ đang khiêng, lão nội thị nở nụ cười.
"Vị Phương nhị công tử này đúng là người thoải mái!"
Mà ở gần đó, mấy vị toạ sư của Lão Kinh viện lại khẽ thở dài.
Ánh mắt Khúc lão tiên sinh lạnh lùng nhìn hồi lâu, ông cũng sớm đã có lời muốn nói, nhưng bị vương gia nhàn tản và Cát đan sư cùng kéo lại, hai người khẽ nói với ông: "Ngài và ta đều hiểu rõ, lời như vậy sớm muộn gì sẽ có người nói ra, bây giờ... xem như là tốt rồi..."
Hạc Chân Chương cũng hơi ngạc nhiên, hắn ném một ánh mắt về phía Vân Tiêu.
Vân Tiêu không biết làm sao, chỉ đành than thở: "Có lẽ là Phương lão nhị không muốn thua hắn ta cho nên muốn chọn một cách rút lui thuận mắt."
...
...
Trong khi mỗi người đều đang có cách nghĩ của riêng mình, trong đám người có bóng người xuất hiện, vài người đi ra.
Một người trong đó chính là người thanh niên mặc áo bào màu xám tro cực kì chững chạc, xem ra là một người thờ ơ, lạnh nhạt, trong lòng hắn ta đang ôm một cái tráp hoàng kim, dường như đó là một vật tương đối sáng mắt duy nhất trên người hắn ta, hắn ta lặng lẽ đi đến trước đám người, theo bản năng cách Lục Bình Sinh xa một chút, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Tiểu Hồ Ly ở bên cạnh Lão Kinh viện, miễn cưỡng nói: "Vậy thì tính thêm một người nữa là ta đi!"
Có người khẽ kêu lên thành tiếng: "Tiêu Ly của Sâm Thiên Viện..."
Một bên khác, một nam tử mặc ma bào màu trắng, gầy nhom như ma đi ra: "Còn có ta nữa!"
Trong ánh mắt tò mò của mọi người, một người đội cao quan màu đen trên đầu tươi cười xuất hiện, nói: "Ta cũng có một chân!"
...
...
"Khá lắm, Thần Vi Tử của Động U Viện, Đoạn Trường Sinh của Luân Hồi Viện..."
"Còn lại Nhất Sơn Tam Viện đều đã đến đông đủ rồi sao?"
"Trước đây vẫn xin chỉ dạy đàng hoàng, ngoài mặt ít nhất cũng thể hiện hoà khí mà hôm nay cũng không để ý một chút mặt mũi nào sao?"
"..."
Trong ánh mắt tràn đầy lo lắng, dường như Tiểu Hồ Ly ở trước Lão Kinh viện không hoảng sợ chút nào.
Hoặc là nói do tuổi tác quá nhỏ, nàng vẫn chưa biết tính chất nghiêm trọng của chuyện này?
Trong mắt mọi người, nàng chỉ giơ tay lên đếm một chút, sau đó nói: "Vậy các ngươi chờ một chút đi!"
Thế là đám người cũng chỉ có thể chờ đợi.
Vốn họ tưởng rằng họ sẽ phải đợi rất lâu, nhưng không ngờ, lần này Tiểu Hồ Ly chỉ vừa đi vào một chút thì đã quay lại, còn nhún nhảy một cái, thoạt nhìn tốc độ có hơi nhanh. Nàng chạy đến cửa viện mới lớn tiếng nói: "Công tử bảo ngày mai các ngươi cùng nhau đến đây đi!"
Sau đó nàng ta nghiêng đầu một chút, nói: "Nhưng người còn nói, lần này phải thêm tiền đặt cược, người thua..."
Nàng đưa bàn tay nhỏ bé ra, làm động tác cắt cổ: "Rơi đầu!"
"Cái gì?"
Mấy người nhảy ra khiêu chiến ban nãy đều kinh hãi.
Lời nói tàn nhẫn như vậy từ trong miệng Tiểu Hồ Ly này nói ra lại làm cho người ta có cảm giác không chân thật.
"Thêm tiền đặt cược là có nguyên nhân!"
Tiểu Hồ Ly nghiêm túc giải thích: "Công tử đã nói, các ngươi muốn giết tâm của người thì người muốn mạng của các ngươi!"
"Kiếm Tôn Lục Bình Sinh, tiểu bối được ca ngợi là đệ nhất võ đạo ở Triều Ca."
"Hắn ta có ba mươi hai trận đấu lớn nhỏ được ghi lại, hơn một nửa đối thủ đã chết dưới lưỡi kiếm của hắn ta. Có những chuyện không được ghi chép chính xác nhưng bách tính Triều Ca truyền miệng nhau rằng hắn ta đã có hơn trăm trận đánh lớn nhỏ với đủ loại cảnh giới, đủ loại người khác nhau. Và hắn ta cũng đều chiến thắng, thiên phú kiếm đạo rất cao, đến cả Tiên Đế cũng từng nhắc đến tên của hắn ta, từng ngỏ ý để Nữ Kiếm Tôn nhận hắn ta làm đồ đệ, nhưng đã bị Nữ Kiếm Tôn từ chối!"
"Cho dù là như thế, Lục Bình Sinh vẫn có cái danh "Tiểu Kiếm Tôn", được mọi người ca ngợi là Kiếm Tôn đời tiếp theo!"
"Ti vi Nguyên Anh Cảnh, cụ thể thì không rõ lắm, bởi vì hắn chiến đấu với người khác từ trước đến giờ đều không mượn cảnh giới đè người, chỉ lấy một kiếm, đánh bại quần hùng!"
"Phải chạm mặt với đối thủ như vậy, liệu huynh... có nắm chắc không?"
"..."

Bình Luận

0 Thảo luận