"Cái gì?"
Thương tiên sinh này nghe xong ngẩn ra một hồi lâu mới bình tĩnh trở lại vội vàng nói: "Ồ, ta hiểu, ta hiểu!"
Trong lòng lại thầm nghĩ: "Có người nói vị Phương nhị công tử này chính là Tam Tao Nguyên Thành, quả nhiên danh bất hư truyền, đường đường là một nam tử mặt mũi có gì mà quan trọng đâu, vậy mà lại đi tự chế ra thuốc dưỡng nhan, ta khinh, như những đệ tử ở Luyện Thần Sơn ta ngày ngày phải đối mặt với lò luyện binh khí, có người nào không có sẹo trên mặt đâu, ngoại trừ đạo lữ ra thì không dễ gì kiếm được một người... Thì cũng có làm sao đâu?"
Nhưng dù thế nào đi nữa, Phương Thốn giải thích như vậy, dường như cũng chỉ có thể chấp nhận như thế.
Vì vậy ông ta về nói lại với các vị trưởng lão khác, bọn họ cũng cảm thấy kinh ngạc, không thể nào hiểu nổi.
Rất nhanh, pháp chu dừng lại trước sơn cốc xung quanh có một cái hố lửa cực lớn, từ trên chiếc pháp chu nhìn xuống có thể thấy được lúc này xung quanh sơn cốc có rất nhiều Luyện Khí Sĩ đang tụ tập, từ bào phục ở trên xe có thể thấy nhiều người trong số đó có thân phận không bình thường, có rất nhiều người trực tiếp ngồi trong kiệu hoặc là nấp sau đám mây, nếu đã như vậy thì Phương Thốn ở trong chiếc pháp chu cũng không tính là quá chướng mắt.
Thời gian lẳng lặng trôi đến giờ Tỵ, cũng là lúc thời cơ thiên địa thịnh vượng nhất.
Nhìn thấy xung quanh sơn cốc có một lão giả để râu quai nón mặc áo da thú, hai cánh tay trần trụi, bắp thịt cuồn cuộn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào địa hỏa đang bốc khói lên ở trước mắt, trầm mặc hét lớn: "Canh giờ đã đến, thần binh xuất thế!"
Theo tiếng hét của ông ta, lập tức năm nam tử trung niên bước đến phía trước đứng thành vòng tròn.
Đợi đến lúc lão giả có bộ râu quai nón nhìn lên mặt trời, sau khi phán đoán thời gian lập tức hét lớn: "Tiếp dẫn thần binh!"
"y!"
Năm người nam tử trung niên cùng vung vẩy một sợi xích sắt, lần lượt là màu đỏ, đen, xanh, bạc và vàng, mỗi sợi xích sắt xem ra đều là những pháp bảo không tầm thường, vừa vung ra trời đất cuộn sóng trên không, pháp lực dâng cao giống như một con rồng ngũ sắc đưa thẳng vào trong địa quật, giống như cùng lúc móc ra một thứ gì đó, đột nhiên năm sợi xích sắt siết chặt lại với nhau.
Năm người nam tử cùng nhau hô lên sau đó liều mạng kéo.
Một khắc sau, địa quật chi hỏa, đột nhiên hỏa vân bay lên trời, trời đất chìm trong bóng tối, có một vật gì đó đã được kéo lên.
"Lần này là loại binh khí gì vậy?" Nhìn thấy một đám hỏa vân bay lên trên trời tất cả mọi người đều mở to mắt xem xét kỹ lưỡng.
Chỉ nhìn thấy sau khi hỏa vân bay lên, đã tan biến rất nhanh giữa không trung, không biết có bao nhiêu hỏa tinh bùng lên, cũng may những người vây quanh xem lễ nhìn đều có tu vi, pháp lực đẩy ra xa làm cho tia hỏa tinh này đều tiêu tán trong không khí, không có ai bị thương cả. Mà sau khi đám hỏa vân kia tan ra, bọn họ cũng dần nhìn rõ được món binh khí mà năm sợi xích sắt đã kéo lên khỏi địa quật rốt cuộc là gì, tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc.
Đó là một cây đao.
Đao dài hai thước bảy tấc, rộng khoảng bốn tấc, hình dáng hung dữ, những hoa văn đáng sợ trên cây đao thoạt nhìn như một con ác long, toàn bộ cơ thể đều được làm từ u kim, trời sinh đã mang trong mình khí tức hung hãn tàn bạo, tưởng chừng như bất cứ lúc nào cũng có thể sống dậy, đánh giết người khác.
"Dáng vẻ thế này thì là một thanh Long Văn Đao?"
Những người chứng kiến xung quanh không khỏi quay qua bàn tán: "Sát khí trời sinh, mũi đao lạnh lẽo chém thần, quả nhiên là hung đao tốt!"
Bên cạnh có một số người hiểu biết cười ha ha nói: "Thanh đao này vốn là Hình U Thần của Long Thành thiếu chủ, tiêu hết một khoản tiền lớn có được lời hứa của Luyện Thần Sơn, trong đại hội luyện thần khí ba năm một lần này luyện ra cho hắn ta một thanh hung khí, chỉ đáng tiếc không ai ngờ được vị Long Thành thiếu chủ này đã tốn không ít công sức cũng như tiền của nhưng bản thân lại không sống nổi đến khi thanh thần khí xuất thế..."
"Nếu đã như vậy thì thanh hung đao này có thể nói đã trở thành vật vô chủ rồi, không biết nó sẽ rơi vào tay ai đây"
"Ha ha binh khí hung hãn như thế này nhất định sẽ phản chủ, ngoại trừ vị Long Thành thiếu chủ tự cho mình là siêu phàm kia dám dùng ra thì người khác ai dám dùng chứ? Huống hồ cái vị Long Thành thiếu chủ tự nói bản thân không hề lo lắng việc binh khí hung hãn phản chủ, đến nay không phải cũng đã bị phản chết rồi sao?"
"..."
Khi tất cả mọi người đều đang tranh cãi bỗng nhìn thấy lão giả có bộ râu kia từ từ chậm rãi đạp khoảng không lướt nhanh về phía trước.
Mọi người đều cho rằng ông ta đến để lấy đao nên lập tức lấy lại tinh thần, nhưng không ngờ rằng lão giả có bộ râu dài kia đi đến trước hung binh, chính là trực tiếp phất ống tay áo một cái lấy ra một cây đao khắc hoa văn màu vàng, sau đó nhân lúc hung đao vừa mới xuất thế đao ý bất ổn, nhanh chóng phất tay áo lớn khắc lên từng dòng từng dòng méo mó khó hiểu lên thanh đao, những dòng phù văn cổ quái lại ẩn chưa từng đạo chân ý.
"Ầm ầm!"
Sau khi ông ta khắc phù văn lên xong lập tức lùi lại phía sau.
Cũng vừa lúc ông ta rời khỏi, có thể nhìn thấy hung ý trên cây đao kia đã bị khơi lên, giống như một luồng tà khí bay thẳng lên trời, cũng chính vào lúc này thiên địa tứ phương thổi tới một trận gió mạnh giống như trời đất núi sông toàn bộ khuấy động, dấu ấn ở trên thanh đao phát một luồng ánh sáng chói mắt bao quanh thanh đao, sau một tuần trà, những hiện tượng lúc nãy dần dần tiêu tán trở lại yên bình.
Mà tới lúc này, sát khí trên thanh đao đã không còn nữa chỉ còn lại từng đạo ý.
"Đó là..."
"Mượn sức mạnh của trời đất để hóa giải sát khí, giữ lại Đạo Uẩn, cái này sợ rằng... sắp thành Thần Binh đi?"
"..."
Mặc dù chỉ có một chút thay đổi nhưng xung quanh đã vang lên từng tiếng hô kinh ngạc.
Vừa rồi nhìn thấy binh khí này hung thần ác sát vô cùng đáng sợ, sắc bén lạ thường, mọi người vô cùng tán thưởng, mặc dù có nhiều người nguyện ý sử dụng hung binh này, nhưng dù sao đi nữa thì binh khí hung hãn này ban đầu là do Long Thành thiếu chủ chủ động yêu cầu nên cũng không tiện nói gì, chỉ có thể nói Luyện Thần Sơn danh bất hư truyền, có người chủ động muốn có được loại binh khí hung hãn bậc này, vậy mà bọn họ vẫn thật sự đồng ý luyện ra tuyệt thế hung khí như thế.
Nhưng điều khiến người ta ngạc nhiên còn ở phía sau.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận