"Phương... Phương nhị công... Phương nhị tiên sinh bớt giận..."
Nhận thấy ánh mắt Phương Thốn lạnh lùng nghiêm nghị, Du Phương hòa thượng cất giọng cũng run rẩy theo.
Bấy giờ hắn ta khác hẳn lúc mới vào Thủ Sơn Tông, thậm chí ngay từ lúc mới tỉnh cũng đã hoàn toàn không giống. Nhận ra mình bị lôi vào ảo giác mà không hề phát hiện, hơn nữa còn mơ một giấc mộng vài năm, cuối cùng không phải mình phát hiện mới tỉnh táo mà là được Phương Thốn thả ra, điều đó khiến hắn ta tự hiểu tu vi của mình với đối phương chênh lệch lớn cỡ nào...
Trong cơn ảo giác ấy mình đã nói hết tất cả mục đích, vì vậy trong lòng càng thêm hoang mang sợ hãi.
Đối mặt với chuyện này, hắn ta cũng khó cãi.
Bây giờ bị Phương Thốn chất vấn, hắn ta đành khó khăn mở miệng: "Đây... đây không phải là ý của Tịnh Tông, ta cũng chỉ rơi vào ảo giác, bị... bị tâm ma lợi dụng nên mới nói năng như vậy, ngươi... ngươi đừng tưởng là thật..."
"Ồ?"
Phương Thốn gật đầu nhưng sắc mặt lại chẳng thoải mái bao nhiêu.
Hắn lạnh nhạt nhìn Du Phương hòa thượng.
"Nếu không phải ý của Tịnh Tông, vậy Tịnh Tông phái ngươi đến đây tiếp cận ta để làm gì?"
"Chuyện này..."
Đột nhiên, Du Phương hòa thượng hiểu ra.
Vừa rồi trong lúc vô ý, hắn ta đã thừa nhận Tịnh Tông đặc biệt phái mình đến đây để tiếp cận Phương Thốn.
Hắn ta vô cùng sầu não, từ lúc tỉnh dậy khỏi ảo giác, đầu óc cũng rối bời.
Du Phương hòa thượng cắn răng nhẫn nhịn, trước tiên không trả lời đã.
Hắn ta sắp xếp ý nghĩ xong xuôi mới mở miệng nói nhỏ: "Tiểu tăng phụng mệnh thủ tọa, trước đó đến Thanh Giang vì muốn gặp mặt Phương nhị tiên sinh... Trước đây, Phương nhị tiên sinh từng thuyết pháp ở thành Thang Giang, giảng dạy Tam Thương Thất Độc, luyện Giới Tử Tu Di ở Triều Ca, đó đều là kinh nghĩa ngang hàng với Tịnh Tông. Thủ tọa luôn nói rằng ngài cảm thấy Phương nhị tiên sinh là người có duyên với Tịnh Tông..."
Phương Thốn nghe vậy chỉ cười thôi, yên lặng nghe đối phương nói.
Du Phương hòa thượng nói từ từ, ý nghĩ xuôi dần, nói năng cũng vững vàng hơn.
"Núi không dựa vào ta, ta đành đến dựa núi. Thủ tọa biết Phương nhị tiên sinh vẫn luôn ở trong bể khổ... Giữa vòng xoáy, có lòng giúp đỡ nhưng không có cơ hội. Xưa nay pháp môn Tịnh Tông chỉ cầu sự yên tĩnh nhưng không tránh khỏi nhân quả che mắt, ngay lúc chúng sinh gặp nạn, Đức Phật nhập thế, vì vậy mới lệnh cho ta đến chỗ Phương nhị tiên sinh. Không vì lý do nào khác, đó chính là... nếu có việc cần giúp thì nên hỗ trợ một chút."
Phương Thốn nghe hắn ta nói vậy thì bật cười: "Giống như ngươi đang giúp sao?"
Sắc mặt Du Phương hòa thượng vô cùng chán nản, nói : "Phương nhị tiên sinh đừng hiểu lầm, đó không phải là ý của thủ tọa..."
"Có ý định hay không cũng chẳng quan trọng..."
Phương Thốn khẽ lắc đầu rồi nói: "Trái lại ta tuyệt đối không nghi ngờ, nếu ngươi thật sự có cơ hội, ngươi sẽ thể hiện như đã đối xử với ta trong cơn ảo giác. Tuy nhiên nghĩ trong đầu là một chuyện, thể hiện ra ngoài là chuyện khác. Ngươi không nói rõ đạo lý ta cũng tự hiểu, điều duy nhất khiến ta cảm thấy thú vị nhiều nhất cũng là cho dù là Phật Đà cũng nửa sáng nửa tối thôi..."
Du Phương hòa thượng há hốc mồm, không nói nên lời.
Nếu như bình thường nghe Phương Thốn nói vậy, hắn ta đã sớm hóa thành Kim Cang trợn mắt, lớn tiếng quở trách.
Nhưng bây giờ hắn ta chỉ cảm thấy đuối lý chột dạ, không thể nói được gì.
"Ta cũng không muốn nói mấy câu vô nghĩa với ngươi!"
Phương Thốn thản nhiên nói: "Từ ta có quan hệ với Trảm Thi Quan, thì đã biết một ngày nào đó Tịnh Tông sẽ đến. Vốn không định giao du với vũng nước đục nhà các ngươi, đỡ phải rước lấy phiền toái, nhưng ta cũng chẳng cần phải chạy trốn. Bây giờ điều ta có thể nói với ngươi là, bất kể Tịnh Tông và Ẩn Tông lí lẽ thế nào, ta đều dốc sức không qua lại..."
Nghe hắn nói vậy, Du Phương hòa thượng hơi ngẩn ra, nét mặt khá vui mừng.
Nhưng Phương Thốn lại nói tiếp: "Nhưng cũng không thể ra sức tránh né, như mấy người các ngươi nói, phải xem duyên phận!"
Sắc mặt Du Phương hòa thượng trở nên cứng đờ.
"Ta từng nghe không ít lời hư tình giả ý, khoác lác nói suông, với lại ta cũng rất biết cách nói!"
Lúc này, Phương Thốn chợt mỉm cười: "Vì vậy cho nên ai cũng đừng lừa dối ta, không bằng nói chuyện thực tế đi. Ngay từ đầu Ẩn Tông đã kết duyên lành với ta, ta có ấn tượng rất tốt về họ; còn Tịnh Tông các ngươi lại có mở đầu chẳng lành, đương nhiên ta không đến nỗi ghi thù, nhưng sau này thế nào thì phải xem Tịnh Tông có thái độ ra sao..."
"Thái độ..."
Du Phương hòa thượng lắp bắp sợ hãi, giọng nói hơi khô khan: "Ý ngươi là..."
"Thái độ tức là thái độ, ngươi hiểu sao cũng được!"
Phương Thốn mỉm cười: "Nếu không hiểu thì hỏi thủ tọa, ông ta tất sẽ hiểu thôi."
Du Phương Hòa thượng nghe hắn nói vậy đành im miệng, không dám thốt ra tiếng nào.
Phương Thốn than dài một tiếng, chậm rãi nghiêng người đi về phía cửa điện.
Ý hắn đã quá rõ ràng.
Du Phương Hòa thượng cúi đầu, không muốn nhìn sắc mặt hiện bây giờ của Phương Thốn.
Hắn ta vận sức rút chân khỏi tảng đá, khẽ thở dài rồi đi đến cửa điện.
Lúc hắn ta sắp sửa bước tới, đột nhiên Phương Thốn cười nói: "Nói với thủ tọa nhà ngươi, ta là người rất nóng vội!"
Du Phương hòa thượng rùng mình, ra sức giật đầu, sau đó bước nhanh ra ngoài.
...
...
Cả điện bỗng chốc trở nên lặng lẽ.
Phương Thốn chầm chậm cất bước rời khỏi đại điện. Hắn ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy trăng sáng vằng vặc, sao trời lộng lẫy.
Khung cảnh vùng núi vô cùng yên bình dịu êm.
"Trăng sáng chiếu rọi sao mờ, sao sáng che mờ ánh trăng!"
Phương Thốn cúi đầu than thở: "Bây giờ vầng trăng sáng rõ, ánh sao xung quanh cũng bắt đầu không chịu yếu thế. Giữa trăng với sao, quân thần khó lòng biến đổi, sớm muộn cũng có ngày tranh đoạt ánh sáng, chẳng lẽ thật sự phải đón một trận đất trời rung chuyển hay sao?"
Hắn vừa đi vừa khoan thai xuống núi.
Dọc theo đường núi gặp được vài đệ tử, họ đều cung kính hành lễ, sau đó nhường đường cho hắn.
Phương Thốn gật đầu ra hiệu với họ, sau đó chậm rãi đi trước, một ý nghĩ nhen nhóm trong lòng.
Theo lý mà nói, bây giờ tiền triều bị diệt, Đại Hạ mới lập nước. Mặc dù đứng ở góc nhìn người phàm, Đại Hạ lập nước đã gần nghìn năm, cực kỳ lâu dài, nhưng trong mắt những người tu luyện, nghìn năm chỉ trong chớp mắt, Đại Hạ còn được coi như triều đại mới lập. Dựa theo những gì trải qua trong lịch sử kiếp trước, thiên hạ đời đời hết tan rồi hợp, hết hợp rồi tan. Vận nước của Đại Hạ vẫn còn kiên trì thêm một khoảng thời gian nữa...
Nhưng vì sao bây giờ có vẻ như không đè ép được những hiện tượng rối loạn rồi?
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận