-Không cần phiền phức như vậy, ta tự chọn một ngọn núi, tự mình dọn dẹp là được rồi!
Tình hình như thế này lại rất hợp với ý của Phương Thốn, bèn cười sóng vai đi ra ngoài với hắn ta:
-Có thể chọn hết được đúng không?
Tiểu Từ tông chủ nói:
-Thủ Sơn mười hai ngọn núi, ngoại trừ núi chính ra, một ngọn núi là chỗ ở của hai vị Thanh Tùng và Hàn Thạch trưởng lão, một ngọn núi khác của các vị chấp sự, còn hai ngọn núi, chí là chỗ ở của các nam nữ đệ tử, ngoài ra, hai ngọn núi gần với hậu sơn, tốt nhất là đừng nên chọn... Ngoài ra năm ngọn núi còn lại, Phương trưởng lão cứ tùy ý lựa chọn là được, sau khi chọn lựa, tự ta sẽ chuẩn bị tu sửa, mà trước khi sửa xong...
Nói xong lại hơi đắn đo một chút, nhỏ giọng nói:
-Nếu như ghét bỏ phòng khách, không thì trước tiên ta nhường núi chính cho ngươi?
Phương Thốn ngẩn ra, cười nói:
-Không cần không cần, nào có chuyện vừa đến đã cướp chủ điện của tông chủ?
Tiểu Từ tông chủ thở phào nhẹ nhõm, cũng còn may cũng còn may, nếu hắn thật sự muốn cướp, bản thân cũng không thể không cho...
Nhưng mà nghe ý này thì, bây giờ không cướp, sau này...
Thế là Tiểu Từ tông chủ kéo một đám mây đến, Phương Thốn dẫn tiểu hồ ly theo, đi dạo một vòng giữa các ngọn núi, Tiểu Từ tông chủ thuận miệng giới thiệu đơn giản với Phương Thốn cách bố trí giữa các ngọn núi, một tuần xoay chuyển một lần, thế là đã giới thiệu gần như xấp xỉ rồi, mà Phương Thốn nhìn một vòng này, trong lòng cũng đã có tính toán, bèn chỉ về một ngọn núi tú lệ ngả về Tây của Thủ Sơn Tông, cười nói:
-Vậy chỗ này đi!
-Núi Ngọc Kính?
Tiểu Từ tông chủ liếc mắt nhìn, bèn gật đầu nói:
-Vậy theo trưởng lão!
Phương Thốn liếc mắt nhìn ngọn núi này, trong lòng vô cùng hài lòng.
Ngọn núi này nằm ở một vùng phía Tây giữa các ngọn núi của Thủ Sơn Tông, so sánh về thế núi địa mạch, chính là nơi ba mạch giao nhau, mộc tú thủy thanh, sau ngọn núi có một thác nước, nước chảy đổ về ngọn núi phía trước, rồi lại tạo thành một hồ nước xinh đẹp tuyệt trần, trước ngọn núi địa thế thoai thoải, có một cung điện cũ kỹ, nếu như san bằng xây dựng lại, thì vừa khéo có thể xây dựng một biệt thự tiểu viện, nước bao quanh ngắm núi non, ở trên núi gần với hồ, đây thật sự là thoải mái vô cùng...
Mà lúc hắn đang thưởng thức ngọn núi này, Tiểu Từ tông chủ cũng đang âm thầm suy nghĩ:
-Nên tu sửa cho hắn thế nào đây? Đường đường là một vị trưởng lão, nhất là trưởng lão nắm ba phần mười linh mạch của mình, chỗ tu hành không thể quá kém được, ít nhất chủ điện phải tu sửa thật đàng hoàng...
Mà ở xung quanh hắn, hai vị trưởng lão Thanh Tùng và Hàn Thạch đi theo cùng nhìn một vòng, rõ ràng lúc này cũng đang có cùng suy nghĩ với tông chủ, trong lòng âm thầm cười cợt, lén lút đưa ánh mắt nhìn Tiểu Từ tông chủ một cái, ngầm truyền âm:
-Người ta đường đường là Phương nhị công tử, ngươi chỉ giúp sửa chủ điện thôi chắc chắn không được, trước tiên ta không nhắc đến phòng ăn ở thiên điện gì đó, quá đắt... Ít nhất thì cũng phải đào một cái nhà xí cho người ta chứ nhỉ?
Ngay sau đó đúng lúc này chợt nghe thấy Phương Thốn nói:
-Xem ra cung điện của ngọn núi này quá mức đơn sơ, chi bằng san bằng hết đi xây dựng lại từ đầu là được rồi, chủ điện tất nhiên phải có một gian, còn có thêm hai gian thiên điện hai bên, ngoài ra, đan thất, tàng kinh điện, tu võ đài, đều phải có, địa thể của ngọn núi trước mặt hơi bằng phẳng, trái lại có thể xin thêm mấy mảnh linh điền, ừm, sơn đạo cũng phải tu sửa một lối, những đại trận hộ sơn khác có hơi không hoàn chỉnh, cũng phải tu sửa lại một lần nữa...
-Shhh..
Tiểu Từ tông chủ nghe thấy thế thì ngớ ra, cùng hai vị trưởng lão đồng thời hít vào một ngụm khí lạnh.
Sáu con mắt soạt soạt đồng loạt nhìn về phía Phương Thốn.
Phương Thốn ngạc nhiên, nói:
-Không thích hợp sao?
Một vị tông chủ và hai vị trưởng lão đều có chút khó xử, Tiểu Từ tông chủ thử thăm dò hỏi:
-Phương nhị công tử hiểu chuyện luyện đan sao?
Phương Thốn lắc đầu:
-Không hiểu!
Thanh Tùng trưởng lão nhỏ giọng nói:
-Phương nhị công tử có rất nhiều tàng thư?
Phương Thốn lắc đầu:
-Chỉ bảy, tám quyển!
Hàn Thạch trưởng lão nói:
-Phương nhị công tử ngày thường phải tu võ, trồng linh dược?
Phương Thốn nở nụ cười, nói:
-Võ pháp trái lại thì biết tu một ít, nhưng không nhiều, linh dược... Không hiểu!
Tông chủ và hai vị trưởng lão đều đồng thời thở phào nhẹ nhõm, Thanh Tùng trưởng lão cười theo nói:
-Đã như vậy, đan thất này, tàng kinh điện, tu võ đài, linh điền, cũng có thể bớt đi mà, còn sửa mấy con đường cho người đi tới đi lui, còn sửa sơn đạo cái gì đó, còn về đại trận hộ sơn... y, đại trận hộ sơn của Thủ Sơn Tông chúng ta vốn đã hỏng mấy năm trời rồi, núi Ngọc Kính có hay không có, khác biệt cũng không lớn bao nhiêu...
-Đúng vậy, đúng vậy...
Hàn Thạch trưởng lão cười nói:
-Sửa một cái chủ điện là đã tốt lắm rồi, nhiều nhất thì cũng thêm một cái nhà vệ sinh...
Phương Thốn:
-...
Tiểu hồ nữ và Tiểu Thanh Liễu, Vũ Thanh Ly ở bên cạnh cũng há hốc mồm theo đó.
-Chủ điện, thiên điện, đan thất, tàng kinh điện, tu võ đài và linh điền, tiểu đạo, vẫn phải có...
Trong tình thế bất đắc dĩ, Phương Thốn dứt khoát không dùng giọng điệu thương lượng nữa, cười nói:
-Những thứ này có lẽ là tạm thời không cần, nhưng tốt xấu gì cũng thể hiện cái đẹp đúng không, Phương nhị công tử ta đây trái lại cũng không hiểu cái này cho lắm, có lẽ vẫn phải dựa vào tông chủ và hai vị trưởng lão rồi...
Tiểu Từ tông chủ và hai vị trưởng lão nhất thời mặt mày đau khổ.
Sau đó thì nghe thấy Phương Thốn nói:
-Cơ bản cần bao nhiêu tiền bạc, hoặc là long thạch, sau khi tính ra thì tới chỗ của ta lấy là được rồi!
-Bốp...
Bỗng nhiên sáu con mắt nhìn vào mặt của Phương Thốn, Hàn Thạch trưởng lão có chút kích động nói:
-Phương trưởng lão muốn tự mình chi ra sao?
Phương Thốn kinh ngạc nói:
-Không phải ta tự bỏ ra, chẳng lẽ muốn tông môn bỏ ra sao?
-Tốt, tốt, tốt, trưởng lão yên tâm, việc này cứ để chúng ta lo hết là được rồi...
-Ha ha, trưởng lão mới tới phải ở điện mới, vốn dĩ nên như vậy mà...
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận