Lý niệm trong đó chính là hai chữ "thiên địa" vô cùng lớn, lại cũng vô cùng nhỏ, chỉ có thể nhìn thấy ý nghĩa chân chính trong nó thì mới có thể lĩnh ngộ được môn đạo này.
Nhưng đây đều chỉ là lời nói suông mà thôi, chưa từng có người nào chính xác từng gặp qua.
Thế gian binh khí thần thông, chẳng lẽ là lấy sát phạt để giành thắng lợi làm trọng, mọi người theo bản năng cũng cảm thấy đấu binh khí, là so binh khí nào mạnh hơn, sát khí hung hơn, nhưng cho đến khi thấy Phương Thốn luyện ra hồ lô Bát Bảo mới đột nhiên ý thức được, giả sử vị Phương nhị tiên sinh này thật sự triển lộ ra thuật nghịch chuyển Càn Khôn của Giới Tử Tu Di, sát phạt tính là cái gì chứ?
Thứ ngươi theo đuổi là chém giết từ đầu đường đến cuối phố, thứ ta theo đuổi là tạo phúc cho cả một tòa thành.
Thì ra lại chênh lệch lớn đến vậy!
...
...
Mà nhìn thấy phản ứng của mọi người, Phương Thốn cũng rất hài lòng.
Hắn luyện Bát Bảo hồ lô này chính là vì để lúc này xem phản ứng của tất cả mọi người.
Lúc hắn ở luyện ra một toà Kiếm Sơn ở Nguyên Thành, trảm chém đến mức khiến Dạ Anh trực tiếp gào khóc, quả thật làm kinh động vô số người, uy lực cũng thực vô cùng lớn, nhưng ngay đến hắn cũng không thể không thừa nhận, kiện "binh khí" kia của hắn thật ra cũng chả thực dụng chút nào cả, dù sao thì một toà Kiếm Sơn to đến thế, dù Phương nhị công tử hắn là người có tiền, cũng không thể ngày ngày tìm bao nhiêu là người đi theo mình chuyển đến dọn đi đúng không?
Cho nên ngay tại thời điểm đó hắn đã nghĩ, trong tất cả các truyền thuyết cổ xưa mình đã từng gặp ở kiếp trước đều có túi Càn Khôn, hũ Động Thiên, vân vân, có thể lấy nhỏ chứa lớn, không gian tách biệt, vì sao một đời tu hành lâu như vậy lại chưa từng gặp qua loại bảo bối nào giống như vậy?
Về sau mới suy nghĩ cẩn thận, có lẽ là bởi vì bản thân coi thường mấy cái nào là túi Càn Khôn, hũ Động Thiên,...
Mấy thứ ấy nói nghe qua thì đơn giản, thật ra lại vô cùng khó.
Bất luận là không gian tách biệt hay là lấy nhỏ chứa lớn đều là dây dưa đến một loại thần thông không gian biến hóa cao thâm.
Vấn đề không phải là ở thế giới này có hay không.
Mà là, cho dù ở thé giới khác, cũng vĩnh viễn không thể xuất hiện cục diện như một đồ chơi đầy đất được.
Thời gian và không gian luôn luôn là những thứ cao thâm nhất.
Chỉ là, nếu như thế giới này không có, chẳng mình sẽ thật sự chết tâm sao?
Lúc ban đầu thì quả thật đúng là vậy, Phương Thốn căn bản cũng không nghĩ chính mình có bản lĩnh, có thể làm được một bước này.
Thẳng đến khi hắn vào Lão Kinh Viện!
Ở trong Lão Kinh Viện, Phương Thốn khổ công dày luyện học tập, hắn lấy phương thức không chút thương tiếc mà tiêu hao một lượng lớn công đức của bản thân, ngâm hết một lượt toàn bộ Đại Đạo Kinh, sau đó tìm đến rất nhiều những quyển bí thuật của tiền nhân để lại trong Lão Kinh Viện, tự mình giải đáp những nghi vấn lúc nghiên cứu tất cả những quyển kinh có liên quan tới Đại Đạo Kinh, Phương Thốn không tiếc giá lớn, thậm chí một chút diễn giải chuyên sâu thôi cũng dùng công đức để đọc thuộc lòng.
Hơn nữa, việc hắn lĩnh ngộ được Đại Đạo Kinh vượt xa sức tưởng tượng của người thường.
Không chỉ lĩnh ngộ được ý nghĩa sâu xa của Đại Đạo Kinh, Phương Thốn cũng tu được một thân nội công thâm hậu.
Ở một mức độ nào đó mà nói, trước đó Phương Thốn đã nói với đám người Vân Tiêu rằng bản thân đã học được đến đỉnh của Đại Đạo Kinh rồi!
Những lời này hoàn toàn là nói thật!
Bàn về tu vi, hiện giờ Phương Thốn mới chỉ đến Kim Đan, nhưng bàn đến việc lĩnh ngộ Đại Đạo Kinh, cho dù là luyện khí sĩ Tiên Cảnh...
... Chưa từng bàn qua, thì không biết, dù sao thì mình vẫn vô cùng lợi nại!
Nói tóm lại, lấy Đạo Uẩn lĩnh ngộ được từ Đại Đạo Kinh, kết hợp với sự lĩnh hội sâu xa về Linh Kinh cùng với vô vàn tập nghiên cứu bí pháp luyện khí mà bốn đại tông sư mang đến, hơn nữa lại còn khai thác toàn diện những bảo vật ở quặng thánh, rốt cuộc Phương Thốn cũng luyện ra được một kiện bảo vật Giới Tử đủ làm cho người của thế giới này phải nhìn với con mắt khác...
Hay nói một cách khác, hắn đã trở thành tuyến đầu trong kĩ thuật của thế giới này!
Đương nhiên là dù sao cũng vừa mới bắt đầu, vẫn còn có một chút khó khăn, cho dù từ trước khi bắt đầu hắn đã hình dung sẵn trong đầu, nhưng đợi cho đến khi thật sự bắt đầu tu luyện, vẫn vấp phải không ít vấn dề, nói ví dụ như thiết kế tạo hình cho cái hồ lô Bát Bảo này...
...
...
"Chư vị tiền bối, bây giờ còn cần bình luận một chút về binh khí đi?"
Phương Thốn nâng hồ lô trong tay, nở nụ cười nhìn về phía những người xung quanh, một bộ dáng vô cùng ôn hòa nhã nhặn.
Hắn nhìn về phía bọn họ, không quan tâm bọn họ có quen hắn hay không, ai nấy đều mặc trên mình những bộ áo choàng hoa lệ, chỉ cần liếc mắt qua một chút liền cảm thấy những người này đều có khí độ bất phàm, tu vi tinh thâm. Nếu như phải đấu binh khí, vậy thì sẽ không thể nào thiếu sự góp mặt của những vị lão tiên sinh đức cao vọng trọng có nhãn lực không tầm thường đến bình luận, mà ở trong đây cũng có rất nhiều người là được Luyện Thần Sơn mời đến, ở thời điểm mấu chốt có thể sẽ nói ra vài lời dễ nghe.
Ví dụ như binh khí mà Phương Thốn luyện ra, nếu như không khác biệt lắm so với Luyện Thần Sơn, bọn họ tức khắc biết tiếp theo phải làm gì.
Nhưng bây giờ trông cái bộ dạng này...
"y..."
Giữa một màn chần chừ lưỡng lự, vẫn có một lão giả hai mép râu ria nở nụ cười không mấy tự nhiên bước tới, đầu tiên là mở miệng cười hề hề, sau đó chắp tay với những người xung quanh, nói: "Chư vị, theo lão thấy là binh khí của vị Phương nhị công tử này quả thực đúng là rất tốt..."
Vừa nghe được lão ta mở miệng, Phương Thốn liền mỉm cười nhìn về phía lão ta.
Đối với mấy loại lời nói kiểu này hắn cũng chẳng xa lạ gì, chẳng qua cũng chỉ là mấy câu đại loại kiểu "nhưng mà của Luyện Thần Sơn cũng không tồi chút nào, không phân cao thấp, ngang sức ngang tài mà thôi", cho nên vào lúc này, hắn thật sự có chút hiếu kì, rất muốn xem xem, rốt cuộc vị tiền bối cao nhân này đến làm sao đưa ra được quyết định Bát Bảo hồ lô của mình, hay là Sơn Hà đao của Luyện Thần Sơn khó phân cao thấp...
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận