Trước khi viên đan dược thứ ba xuất hiện, trong lòng Phương Thốn đã rất không chắc chắn.
Dưới cái nhìn của hắn, viên thứ hai đã là vượt quá mong đợi rồi, có thể lấy ra làm đan đi đấu với Đan Hà Sơn. Nhưng tính tình Khúc lão tiên sinh bướng bỉnh, ông vẫn cứ cảm thấy không hài lòng, vì vậy Phương Thốn không khỏi sinh ra một dự cảm không tốt. Mỗi khi hắn đặc biệt để tâm muốn làm xong một chuyện, dốc hết sức hết lực ra làm thì kết quả nhận được càng hỏng bét...
Huống hồ, kỳ hạn đấu đan thật sự sắp tới rồi.
Tình hình như vậy khiến hắn cảm thấy hơi lo lắng, miễn cưỡng lại ba ngày trôi qua, cuối cùng trước thời gian đấu đan một ngày, viên đan thứ ba đã luyện thành.
Phương Thốn nghe được thông tin thì lập tức đi tới phòng luyện đan, sau đó hắn nhìn thấy một cảnh tượng yên bình.
Khúc lão tiên sinh đang ngồi trên bàn uống trà, trà đó là mang từ Phương gia đến, theo lời lão tiên sinh nói, lấy trà bên trong Lão Kinh viện ra để khoe khoang, còn không bằng uống hai cân trà Vân Vụ ngon mang từ Phương gia tới. Các tiên sinh trong Lão Kinh viện tất nhiên không phục, lúc mới đầu còn nói này kia, sau đó lập tức đổi thái độ, nghe nói lão tiên sinh mang đến tổng cộng hai cân thì bèn lừa gạt lấy đi nửa cân.
Tất nhiên Phương Thốn không để ý tới những chuyện này, hắn chỉ nhìn về phía lò luyện đan.
Lò luyện đan đã nguội, lửa đã tắt rồi.
Trong lòng Phương Thốn không khỏi giật mình, tức thì, hắn nghe Khúc Tô Nhi bên cạnh nhỏ giọng nói: "Phương nhị công tử, đan... đan ở đây..."
"Hả?"
Phương Thốn quay đầu nhìn lại thì thấy trong tay của Khúc Tô Nhi đang cầm một cái hộp nhỏ màu đen.
Một viên đan dược tinh phẩm có màu đỏ thuần khiết lẳng lặng nằm ở bên trong.
Phương Thốn nhìn chăm chú, hắn nghiêm túc, cẩn thận nhìn qua, sau đó hắn kéo ống tay áo lên nhẹ nhàng tiếp nhận.
Sắc mặt của Khúc Tô Nhi vô cùng uể oải... Lúc Phương nhị công tử xem đan, quả nhiên ánh mắt còn trìu mến hơn nhìn nàng nữa...
Mà Phương Thốn đang chăm chú nhìn viên đan dược, qua hồi lâu mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Hắn đặt đan dược ở trên bàn, sau đó chỉnh lại quần áo, thi lễ vái chào nghiêm cẩn với Khúc lão tiên sinh, nói: "Trước đây quả thực Phương Thốn hơi ngông cuồng, ta luôn cho rằng cái gì mình cũng biết, cái gì không biết thì xem qua là biết ngay. Bây giờ nhìn thấy bản lĩnh thần kì của tiền bối thì mới biết, quả nhiên câu nói "người tài có người tài hơn, trời cao có trời cao hơn" không phải là các bậc tiên hiền nói ra để gạt người..."
Lời nói này có thể diễn đạt đầy đủ thành ý.
Trong tưởng tượng lúc đầu của hắn, có thể đạt thành một nửa ý tưởng ban đầu đã không thể bại, đạt tới tám phần mười thì thắng chắc. Nhưng hắn không ngờ, trong thời gian một tháng, mới ba lần luyện mà không những Khúc lão tiên sinh đạt được hiệu quả mà hắn muốn một cách hoàn mỹ, thậm chí còn vượt qua, tiến thêm một bước, đạt đến sự tuyệt diệu mà bản thân hắn chưa hề nghĩ đến.
Ngoại trừ bội phục Khúc lão tiên sinh ra thì hắn còn có làm cái gì nữa?
Còn Khúc lão gia tử thì đang ở bên cạnh bình tĩnh uống trà, dường như không hề để ý đến lời nói của Phương Thốn, ông ta vẫn cứ ung dung mà ngồi như vậy. Chỉ là không biết tại sao ria mép lại hơi vểnh lên, chân cũng có chút run, nhưng cả người vẫn rất uy nghiêm, ông chỉ hừ lạnh một tiếng, thong thả cầm nắp trà gạt một cái, chậm rãi nói một câu với Phương Thốn: "Lúc trước, khi lần đầu gặp mặt..."
"Không phải ngươi đã từng nói đan ta luyện rất bình thường sao?"
"..."
Phương Thốn lập tức nghẹn lời.
Bỗng nhiên, hắn quay đầu nhìn về hướng bên cạnh, nói với chủ nhân Hắc Hồ đang ngồi chồm hỗm trên mặt đất chọc vào cái lò: "Tiên sinh cực khổ rồi!"
Chủ nhân Hắc Hồ hơi bất ngờ, hắn liếc mắt nhìn Phương Thốn.
Phương Thốn lại quay đầu nhìn về Khúc Tô Nhi cô nương, sau đó nghiêm cẩn vái chào, cười nói: "Khúc muội muội cũng đã cực khổ rồi..."
Mặt Khúc Tô Nhi đỏ đến mang tai, nàng trừng mắt nhìn Khúc lão gia tử, oán trách nói: "Người ta đang tạ ơn người đấy..."
"Khụ!"
Suýt chút nữa là Khúc lão tiên sinh bị sặc, ông bất đắc dĩ nhìn Phương Thốn, nói: "Mau, mau cầm đan đi đi!"
Nói xong rồi lại không nhịn được bổ sung một câu: "Tốt nhất là cũng đem cháu gái ta đi luôn..."
Nghe xong câu nói này, Khúc Tô Nhi cô nương "ôi" một tiếng rồi bỏ chạy vào trong phòng.
Phương Thốn lập tức cười nói: "Xem ra Khúc muội muội không muốn đi cùng ta rồi..."
Khúc lão tiên sinh bất đắc dĩ chép miệng, dường như thấy được dáng vẻ hối hận của cháu gái trong tương lai.
...
...
Lúc đi ra khỏi phòng luyện đan, Phương Thốn nhìn thấy Hạc Chân Chương và Vân Tiêu, còn có con vẹt của Vân Tiêu nữa, bọn họ đang tỏ vẻ hụt hẫng đứng bên ngoài cửa sổ phòng luyện đan, cứ như đang muốn kiếm cái gì mà không nhặt được nên đeo cái bộ mặt tiếc hận đó lên vậy. Hắn bèn nhìn bọn họ rồi nở nụ cười ha ha một tiếng, mang theo đan dược, vẫy tay áo, đằng vân bay về phía tĩnh thất của mình, để lại hai người một chim phía sau cùng nhỏ giọng mắng:
"Đồ vô tình!"
"..."
"Đi thôi, chuẩn bị bước cuối cùng!"
Phương Tốn về phòng, dặn dò Tiểu Hồ Ly.
Tiểu Hồ Ly bèn dẫn Dạ Anh đến xe ngựa mà Lão Kinh viện cấp cho rồi chạy vào trong thành Triều Ca. Dọc theo đường đi, mỗi người mua một túi lớn kẹo hồ lô, hạt dẻ xào, Quế Hoa cao, hạt dưa xào, ăn rất vui vẻ.
Cuối cùng, họ đến đan phường lớn nhất Triều Ca - Đấu Tiêu Các.
Dạ Anh nắm lấy góc áo của Tiểu Hồ Ly, Tiểu Hồ Ly bám vào bím tóc trên đầu của Dạ Anh, cả hai vô cùng hài hòa đi đến.
"Đấu Tiêu Các sao lại để tiểu yêu cơ có thể đi vào sao?"
Vừa tới cửa, tiểu nhị bên trong nhìn thấy thì lập tức nghiêm giọng quát mắng.
Dạ Anh nghe vậy thì lập tức nhổ hạt dẻ xào ra, nghiến răng nhìn tên tiểu nhị kia.
Tiểu hồ nữ trừng mắt rồi xoay người lại nhìn Dạ Anh, suy nghĩ một chút, nàng bèn lấy tấm bảng nhỏ dưới eo mình đưa qua.
"Cái gì?"
Nhìn thấy lệnh bài đại diện cho thân phận đệ tử Lão Kinh viện, tiểu nhị kinh hãi, vội vàng lui về phía sau: "Xin mời!"
"Hừ!"
Tiểu Hồ Ly vênh vang đắc ý, tiêu sái đi vào Đấu Tiêu Các, sau đó vênh vang đắc ý đi đến lầu ba - nơi bán đan dược quý giá nhất, tiếp đó lại vênh vang đắc ý chọn một viên đan quý nhất, rồi vênh vang đắc ý lấy đan dược bên trong ra nhét vào trong miệng của Dạ Anh, dưới ánh mắt kinh hoảng của một đám tiểu nhị, nàng hưng phấn nhìn cái hộp đựng đan dược, vui vẻ nói: "Công tử muốn một cái hộp đẹp, có rồi!"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận