Toàn bộ những tu sĩ có mặt ở đây đều căng thẳng mà ngẩng đầu lên, chỉ thấy có người đang bay từ nơi chân trời phía tây qua đây, sau đó rơi xuống đúng vào giữa lôi đài, mấy người trong của lục tử Thanh Giang tiếng tăm lừng lẫy đang bảo vệ xung quanh một người mặc đồ trắng, tay áo bay phấp phới, đây không phải Phương nhị công tử thì là ai nữa, tim toàn bộ người trong quảng trường đều nhảy đến cổ họng.
Mặc dù chỉ mới qua nửa tháng, nhưng thân phận của Phương Thốn bây giờ khác hoàn toàn với Phương Thốn của lúc ở Đại Tiên Hội.
Có rất nhiều Luyện Khí Sĩ của Nguyên Thành, nhất là những Luyện Khí Sĩ sĩ tiểu bối khi nhìn thấy Phương nhị công tử xuất hiện thì lập tức đứng bật dậy, đứng từ phía xa mà hành lễ với hắn, mồm cùng liên tục nói "Phương nhị tiên sinh". Bởi vì quá nhiều người đứng dậy nên cảnh tượng đó đã trở thành kỳ cảnh của Đại Tiên Hội.
Trong rất nhiều người ở đây, có cả mấy đứa trẻ đi cùng với Thần Vương phu nhân cũng đứng dậy theo, cúi người hành lễ.
"Đây là làm cái gì vậy?"
Có rất nhiều lão tu khi nhìn thấy cảnh này đã cảm thấy có chút không ngờ, thầm hâm mộ trong lòng.
"Hừ! Nhất định vì huynh trưởng hắn là tiên sư Phương Xích!"
Nhưng mà khi tìm được lý do này để suy nghĩ thì tâm trạng đã trở nên tốt hơn nhiều.
...
"Đa tạ chư vị."
Mà Phương Thốn nhìn mấy người vây xung quanh đang thu đằng vân lại, chậm rãi mà bước lên lôi đài, lúc vừa bước chân lên lôi đài thì cũng vừa lúc một làn mây biến mất, nhìn thì rất bình thường nhưng lại mang theo một chút tiêu sái, phóng khoáng.
Mà sau khi bước lên lôi đài, Phương Thốn cũng chỉ nhìn vào lồng đen được vải đen che kia mà nở nụ cười.
Không nói thêm lời gì nữa mà chỉ vung tay lên về phía sau rồi nói: "Đưa đến đây đi."
Mọi người đều rất kinh ngạc, vô thức mà nhìn theo ánh mắt của hắn, sau đó liền nhìn thấy ở chỗ Phương Thốn nhìn về xuất hiện một luồng ánh sáng vàng, nhìn kỹ thì mọi người lập tức kinh ngạc, chỉ thấy luồng ánh sáng vàng đó đều do phù triện phát ra, lực sĩ Kim Thân, nhìn qua đã thấy hơn mấy trăm người, xung quanh còn có mấy chục phù sư đang đi cùng mấy người lực sĩ kia.
Trong đó còn có quận trưởng Vân Tiêu của quận Ô Nha đang làm tổng chỉ huy.
Ánh sáng vàng phân tán ra xung quanh, đếm qua thì thấy có tầm mấy trăm lực sĩ, bên giữa còn ẩn hiện một.... toà núi đen thui?
Tòa núi cũng có bộ dáng bí ẩn được che bởi một tấm vải đen.
Mấy người lực sĩ kia đưa theo nó bay lên giữa không trung, sau đó chậm rãi rơi xuống mặt đất, cuối cùng lúc cách mặt đất tầm một ngón tay thì Vân Tiêu mới chỉ huy đặt xuống, đồng thời thu hồi trận pháp, mấy trăm lục sĩ kia biến thành mấy luồng ánh sáng vàng mà bay vào trong tay hắn ta, ngọn núi kia ầm ầm rơi xuống.
Ầm!
Một tiếng động vô cùng lớn vang lên, làm cho mặt đất như đang rung chuyển, mà lôi đài kia cũng bị vỡ mất một bên.
"Đó là thứ gì vậy?"
Ngay cả quan phát lệnh kia khi nhìn thấy ngọn núi to lớn được che bằng tấm vải đen kia cũng vô cùng kinh ngạc, sắc mặt đã tái mét.
Mà Phương Thốn đứng ngay trước ngọn núi đó, nở nụ cười mà nói: "Cũng không có gì đâu, đây chỉ là binh khí của ta mà thôi!"
"Ôi ôi ôi, thật là náo nhiệt..."
Trước đó, Yêu tộc triệu hồi cái lồng che đậy bằng vải đen kia, một đám Luyện Khí Sĩ Nguyên Thành, đã cảm thấy lo lắng bất an, trong lòng phủ đầy bóng đen âm u, tuy rằng không còn mắng ra tiếng như lúc trước, nhưng trong lòng lại vô cùng bất mãn, âm thầm oán hận những người của Yêu tộc phô trương thanh thế này, làm ra những chuyện linh tinh ở đây dọa người, nếu thật sự có bản lĩnh, sao không mở ra cho mọi người xem?
Nhưng Phương Thốn vừa xuất hiện, lại lập tức gây ra sự hứng thú khác nhau.
Phương nhị công tử chuẩn bị cái gì dưới tấm vải đen kia, rốt cuộc là giấu loại binh khí gì?
Binh khí ở đâu mà lớn như vậy?
...
...
"Binh khí sao?"
Mà nghe được lời của Phương Thốn, trong bầu không khí ầm ĩ, vị Thanh Giác Yêu Vương Nam Cương kia, cũng lạnh lùng liếc mắt một cái, vật khổng lồ như núi kia, toàn bộ đều bị vải đen bao bọc, giống như cái lồng kia của bọn họ, lại có cảm giác trùng hợp không giải thích được, chỉ là một tấm vải đen, tuy rằng che đậy được, nhưng hắn ta muốn nhìn trộm bằng thần thức, chắc chắn không khó, nhưng hắn ta lại không dám.....
Sau khi tới Nguyên Thành, cao thủ ở đây quá nhiều, vốn không phải nơi mà hắn ta có thể tùy ý làm bậy.
Cho nên, hắn cũng chỉ có thể tuân theo quy tắc, nhìn lướt qua quan phát lệnh rồi nói: "Cái này cũng được coi là binh khí sao?"
Quan phát lệnh kia cũng không cần Phương Thốn mở miệng, liền cười nói: "Lời này của Yêu Vương sai rồi, ngay cả bộ dạng của người lên lôi đài các ngươi cũng không cho chúng ta thấy, không chỉ biết là một vị hào kiệt nào đó của Yêu tộc sao, đã như vậy, binh khí của Phương nhị công tử lớn hơn một chút, thì có vấn đề gì?"
Mấy vị lão yêu chung quanh nghe vậy, dường như đều có chút hỗn loạn, có vẻ bất mãn.
Nhưng ở một mức độ nào đó, quan phát lệnh này nói cũng là đúng, làm cho bọn họ không thể cãi lại.
Còn Thanh Giác Yêu Vương chỉ trầm mặc một chút, nhưng cũng chấp nhận.
Dù sao từ đầu đến cuối Yêu tộc cũng chỉ có một ý niệm, đó chính là kẻ mạnh là kẻ đứng đầu, có thực lực mới có thể xưng tôn.
Loại ý niệm này chính là xuất phát từ huyết mạch của bọn họ, vĩnh viễn cũng không xóa sạch được, nhưng ở một mức độ nào đó, cũng vĩnh viễn ảnh hưởng đến bọn họ, như vậy, bọn họ vẫn luôn cảm thấy, trên lôi đài, người có bản lĩnh được quyết định, những thứ khác chẳng là gì cả, chỉ là mấy trò mánh khóe vớ vẩn, trước đây chịu thiệt thòi trên lôi đài, bọn họ luôn cảm thấy đó là do sự tồn tại của mười hai tiên trụ.
Cho nên, cho dù đã vô số tự lần tự nhắc nhở mình phải cảnh giác, cuối cùng hắn vẫn gật đầu.
"Đối mặt với quái vật như vậy, chuẩn bị thêm nhiều thứ vô dụng, thì có ích gì?"
Trong lòng nghĩ như vậy, hắn chỉ hơi mở mắt, nói: "Giờ ngọ đã đến!"
...
...
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận