Bộ dáng này ngay cả Tiểu Từ tông chủ cũng âm thầm kinh hãi, nhưng hắn nhớ tới lời dặn dò của Phương Thốn, cũng chỉ có thể cắn răng ngẩng đầu, nhìn về phía Từ Thủ Sơn, thấp giọng nói: "Phụ thân, từ sau khi người mất tích con vẫn luôn nhớ mong nhớ người. Nhiều năm như vậy qua đi, con vẫn luôn tự hào về người và tông môn trưởng bối, cho dù Thủ Sơn Tông rơi vào tình cảnh gian nan, vẫn cứ nghiến răng bám trụ, chỉ bởi vì..."
Hắn dừng một chút, tình cảm chân thật đã không nhịn được mà để lộ ra, thanh âm lớn lên một chút: "Chỉ là bởi vì toàn môn trung liệt Thủ Sơn Tông chúng ta, một lòng chỉ vì diệt trừ yêu ma, chỉ là bởi vì chúng ta kiên trì là đúng, chỉ là bởi vì con không muốn làm người mất mặt."
"Nhưng bây giờ thì..."
Hắn nhìn về phía Từ Thủ Sơn: "Chẳng lẽ là con sai sao?"
Giờ khắc này, nhìn Phương Thốn phía trước nhanh chóng lao đi, ma ảnh vô tận phía sau vậy mà không ai có thể cản trở được hắn.
Tâm tư của Từ Thủ Sơn đã kích động cực kỳ, hắn hoàn toàn có thể giết chết Tiểu Từ tông chủ, hoặc là vòng qua hắn ta tiếp tục truy kích.
Nhưng vẫn là những lời này của Tiểu Từ tông chủ như búa tạ công kích khiến cho hắn loạn tâm, hai chân không thể động đậy.
"Ngươi......"
Hắn nỗ lực mở miệng, nhưng thanh âm thoáng run rẩy, nhưng chỉ một cái chớp mắt ngay lập tức lại trở về lãnh đạm: "Tới lúc này rồi còn nói mấy thứ đó có lợi ích gì? Trẻ con thì hiểu cái gì chứ? Ngươi không nên đến nơi này. Ta cũng biết mấy năm qua ngươi quá vất vả, nhưng vẫn là muốn nói, ngươi cũng không phải người thích hợp làm tông chủ, nếu không vì sao không cho người kia ở lại ngăn địch để mình chạy trốn?"
Tiểu Từ tông chủ trong lòng ảm đạm, nhất thời rối loạn cực kỳ.
Từ lời này, hắn nghe được phụ thân đối với hắn vẫn còn chút quan tâm.
Nhưng càng tuyệt vọng hơn lại là, hắn biết, trước kia phụ thân tuyệt đối sẽ không chỉ trích trước như thế.
Phụ thân, quả nhiên không còn giống trước kia.
"Vì sao? Đại sự càng đến gần, càng tìm không được ai đáng tin tưởng?"
Cùng lúc đó, Phương Thốn đã chạy ra khỏi Luyện Ma Uyên, Thiếu Ma ngồi ở trên xe cũng đã vặn vẹo mặt mày.
Hắn nhìn thoáng qua Từ Thủ Sơn trên không trung đầy oán hận cùng thất vọng.
Không chỉ thất vọng với hắn cũng là thất vọng với chính mình.
Tự xưng kỳ tài ngút trời nhưng mỗi lần tới lúc mấu chốt đều không được như ý.
Bản thân đã từng cách vương toạ của Đại U chỉ có một bước nữa thôi, nhưng lại bị thần vương bá hạ của Đại U ám toán, đánh mất thiên hạ. Bây giờ bản thân cách việc trọng tổ lại tám trăm thần ma cũng chỉ còn một bước nữa, lại phát sinh nhiều biến số ngoài ý muốn như vậy.
"Không thể nào."
Hắn bỗng nhiên đánh thật mạnh lên tay xịn xe lăn của mình, cắn răng hét lớn: "Ai cùng đừng mong cản trở ta!"
"Nhất định phải ngăn cản Luyện Ma Uyên."
Cùng lúc đó, Phương Thốn cảm giác cổ ma khí cuồn cuộn phía sau ngăn lại, cũng biết là do Tiểu Từ tông chủ ra tay giúp mình mở một con đường sống.
Mà phía sau tuy rằng ma ảnh cuồn cuộn đuổi theo nhưng hắn cũng không thể nào để ở trong lòng, tăng thêm pháp lực, càng trốn càng nhanh. Mà trong quá trình này cũng đã suy nghĩ rõ ràng về chuyện ngăn cản Luyện Ma Uyên. Trong lúc cơ thể lao đi, kéo dài khoảng cách với truy binh ở phía sau. Trong tay hắn cũng đã nhiều thêm một tráp thần phù.
Trên tráp có hoa văn vàng, tinh tế dị thường.
Đây là phù triện Hoàng Thần vương để lại cho hắn, để thời điểm mấu chốt có thể trao đổi qua lại.
Muốn giải quyết Luyện Ma Uyên thì phải tìm được ma đỉnh, nhưng ma đỉnh giấu ở trong Vạn Thiên điện, sao mà tìm được?
Mấy đợt sấm sét của Dạ Nữ cũng không làm được, bản thân hắn cũng bất lực.
Chỉ là, Phương Thốn không dại dột như Dạ Nữ.
Với sức của một người còn yếu lắm. Nhưng nếu là đối với Đại Hạ mà nói thì lại dễ như trở bàn tay.
Mà thái độ của Đại Hạ lại cực kỳ rõ ràng, đối với dư nghiệt tiền triều tuyệt đối không nương tay. Đặc biệt là loại dư nghiệt tiền triều trốn trong bóng tối âm thầm mưu đồ gây rối. Cho nên Phương Thốn hiểu rõ, một khi tin tức được truyền ra ngoài, Đại Hạ lập tức tiến công đến.
Cho dù là Long Thành tạo phản cũng không quan trọng bằng Luyện Ma Uyên.
Nguyên nhân chính là như thế, hắn mới nhất định phải chạy ra, cho bản thân một cơ hội truyền tin ra ngoài.
"Rầm......"
Hết thảy đều giống như Phương Thốn nghĩ. Thân mình hắn vội vàng nhằm về phía Luyện Ma Uyên ở bên cạnh, trước mắt xuất hiện vô số đèn lồng màu trắng, nhưng chân Phương Thốn dẫm đèn lồng, từng bước đi lên cao, rất nhanh sương mù trước mắt đã tan đi, thân thể cũng rời khỏi ma uyên. Cùng lúc đó, hắn giơ một tay lên cao, cái tráp được hắn giữ trong tay phát ra ánh sáng muôn trượng, thần phù bên trong đột nhiên bay lên.
Thần phù vừa động, trong giây lát ngàn dặm bất luận là ở nơi nào, Hoàng Thần vương đều truyền được tin tức đến đó.
Kế hoạch càng đơn giản, sẽ càng không xảy ra vấn đề.
Phương Thốn đã thấy được cái này kế hoạch này đón chờ một sự thành công trước mắt.
Chỉ là, vào lúc này, bên người bỗng nhiên có một bóng đen yên lặng không tiếng động đánh úp tới, bên trong vươn ra một bàn tay trắng bóc.
Đến lúc buông ta, nàng nhẹ nhàng nắm lấy thần phù đang bay ra.
Phương Thốn lắp bắp kinh hãi, khẽ nhíu mày, nhìn về phía người ngăn trở thần phù.
Dạ Nữ.
Luyện Ma Uyên phải bị tiêu diệt, đây là điều ai cũng công nhận.
Mà Dạ Nữ mấy lần xông thẳng vào ma uyên suýt thì mất mạng, cho thấy nàng cũng tuyệt đối không phải đồng bọn của Thiếu Ma.
Nếu hai bên có cùng mục tiêu, vậy vì sao nàng lại ngăn cản hắn tế hoàng văn thần phù ngay thời điểm mấu chốt này?
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận