Có lẽ có người bỏ chút tâm tư là tìm hiểu được, chẳng qua Nam Sơn Minh này chỉ là một thư viện nhỏ ở Liễu Hồ do mấy tên học sinh ngây thơ lập ra, nhưng sau chuyện xảy ra ở núi Vấn Thiên và Ôn Nhu Hương thì ý nghĩa của thư viện nhỏ này cũng trở nên khác biệt.
Phương Xích tiên sư vang danh khắp thiên hạ, những người từng nhận ơn của người nhiều vô kể.
Mà bây giờ danh tiếng Nam Sơn Minh lan truyền, đã định sẵn, những người này bất cứ lúc nào cũng có thể trở thành người của Nam Sơn Minh.
Lúc Nam Sơn Minh còn nhỏ yếu, chẳng qua cũng chỉ là mấy tên non nớt ngây thơ.
Nhưng khi Nam Sơn Minh trở nên mạnh hơn, có thể trong thoáng chốc sẽ có rất nhiều Luyện Khí Sĩ của Đại Hạ gia nhập.
Cho nên cũng vì nguyên nhân này mà những người tâm tư cẩn thận ở Triều Ca không thể nào mặc kệ Nam Sơn Minh không quản.
Tiểu ngũ tử Nam Sơn Minh cũng chính vì nguyên nhân này mới lọt vào mắt của những nhân vật lớn kia.
...
...
"Phương Thốn ở Liễu Hồ, thiên tư xuất chúng, học vấn vô song, phụng lệnh bồi dưỡng nhân tài của Tiên đế Đại Hạ, bẩm bậc tiên hiền qua các triều đại của Lão Kinh Viện, có lòng dạy dỗ, đặc biệt ban chiếu, lệnh Phương Thốn vào Triều Ca, nghiên cứu luận pháp, không phụ kỳ tài, không đánh mất ý chí, khộng làm trái thiên ý..."
Chiếu thư của Lão Kinh Viện đến sớm hơn hắn nghĩ.
Chưa tới ba ngày, đột nhiên có một đạo "Kinh Chiếu" nhanh chóng truyền khắp thiên hạ.
Trong mắt Phương Thốn, hắn đã chờ Kinh Chiếu này ba ngày, còn trong mắt những người khác thì chiếu này lại là bất ngờ xảy ra.
Chỉ trong chốc lát cái tên Phương Thốn đã truyền khắp thiên hạ, người người bàn tán.
Mọi người đều biết Lão Kinh Viện địa vị cao, lại rất kiêu ngạo, nếu lựa chọn đồ đệ chắc chắn có rất nhiều quy tắc.
Cứ mười năm một lần mới tổ chức kỳ thi, lệnh cho sĩ tử thiên hạ tới tham gia, được sự cho phép của tọa sư mới có thể vào Lão Kinh Viện, mà bọn họ không cho phép, hoặc là chướng mắt, vậy thì ai cũng không nhận, dù sao đừng nói Thần Vương hoàng tộc gì, năm đó Tiên Đế từng hạ chỉ để con mình vào Lão Kinh Viện nhưng cũng bị từ chối.
Sau chuyện đó mấy tọa sư ở Lão Kinh Viện còn âm thầm tự kiêu nữa.
"Nếu nói thẳng ra thì thất hoàng tử cũng không phải là không có tư cách gia nhập, nhưng chúng ta cũng không thể đồng ý."
"Nếu ngay cả Tiên Đế mà cũng không dám từ chối thì Lão Kinh Viện lấy gì để thể hiện khí phách với người khác?"
"..."
Lão Kinh Viện nhận người gia nhập ngoài kỳ thi đó cũng từng có tiền lệ, hơn nữa khá nhiều.
Nhưng nói như vậy cũng chỉ là "ban thưởng" cho một cơ hội, nói rõ là cho ngươi một cơ hội vào để dự thính.
Còn bậc cao hơn chút thì là "bố", tức là sắp xếp cho một cơ hội, cũng có nghĩa là cho ngươi vào làm đệ tử bình thường.
Đãi ngộ cao nhất chính là "phụng" hay dâng lên một tờ giao ước, nghĩa là mời ngươi tới để cùng bàn bạc thảo luận, xưng hô ngang vai ngang vế.
...
...
Mà đây cũng chính là nguyên nhân chuyện của Phương Thốn khiến người khác phải kinh ngạc.
Mặc dù nghe có vẻ như Phương Thốn nhận được chiếu lệnh do Lão Kinh Viện "ban" cho, chỉ được vào Lão Kinh Viện dự thính.
Nhưng trong chiếu thư kia của Lão Kinh Viện, ngôn từ khẩn thiết, khiêm nhường lại giống như mời hắn tới luận đạo vậy.
Chỉ với vài câu nói lập tức khiến người trong thiên hạ kinh ngạc: Phương Thốn ở Liễu Hồ kia tuổi tác không lớn, tu vi cũng không cao, sao Lão Kinh Viện lại khiêm nhường với hắn như vậy, không những tuyên bố toàn thiên hạ mà ngôn từ cũng tỏ ra vô cùng coi trọng hắn?
Trái lại ở Nguyên Thành có không ít tiểu bối Luyện Khí Sĩ từng nghe Phương Thốn giảng kinh, nhất thời vừa kinh ngạc vừa vui mừng.
Sớm đã biết Phương Nhị tiên sinh tuyệt đối không phải người không có tham vọng lớn, ngươi xem, không phải Lão Kinh Viện tới mời về rồi hay sao?
...
...
Nhưng thái độ của Phương Thốn đối với chiếu thư này vô cùng nghiêm minh, hắn bảo Vân Tiêu đi trả lời: "Không đi!"
Tin tức này vừa truyền ra ngoài lập tức khiến người khác kinh ngạc còn hơn cả tin tức của Lão Kinh Viện truyền ra, lão Kinh Viện vang danh khắp thiên hạ đã khiêm nhường tới như vậy, cho ngươi một cơ hội vào Lão Kinh Viện dự thính, khắp thiên hạ tranh đến vỡ đầu muốn vào, thế mà ngươi lại từ chối?
Ngay cả Vân Tiêu cũng cảm thấy hơi khó xử: "Sao thế, đến lúc này rồi kiêu căng ra vẻ à?"
Phương Thốn cười đáp: "Lúc đầu nói như nào?"
"Lúc này đi, ta sợ rằng không dễ dàng vào của..."
Không biết Vân Tiêu trả lời như thế nào nhưng hai ngày sau chiếu lệnh thứ hai "bố" được Lão Kinh Viện truyền ra, triệu Phương Thốn gia nhập.
Phương Thốn kiên quyết trả lời: "Không đi."
Tin tức này lan truyền ra quả thực không biết thế gian này kinh hãi tới mức nào nữa.
Đã là chiếu "bố" nhưng vẫn từ chối?
Vị Phương Nhị công tử này có phải quá kiêu căng rồi không?
Đặc biệt là đối với Lão Kinh Viện mà nói, lại có thể gọi tới hai lần, tư thế này có chút thấp đi?
...
...
Lại qua một ngày nữa, Lão Kinh Viện ban chiếu, đặc biệt là chiếu "phụng", mời Phương Nhị tiên sinh vào viện!
Giờ phút này Phương Thốn mới cười ha hả: "Chuẩn rồi!"
...
...
Trong lòng hắn biết rõ trước kia mọi người đều xem hắn là đứa trẻ non nớt.
Nhưng kể từ hôm nay, ít nhất với thể diện này bọn họ cũng phải coi hắn là "tiên sinh" rồi.
Trước khi Phương Nhị công tử xuất phát, thành Liễu Hồ vô cùng náo nhiệt.
Lần trước khi Phương Nhị công tử đi, hàng xóm láng giềng, đồng học ở Liễu Hồ còn có vài người tới tiễn, nhưng thư viện, thành thủ và chủ những thế gia lớn nhỏ khắp thành gần như không có một ai xuất hiện, dù sao hoàn cảnh Phương gia lúc đó vẫn còn bất ổn, không có tiền đồ, còn bây giờ trong mắt rất nhiều người Phương gia vẫn bấp bênh, không rõ tiền đồ, nhưng đã không giống với lúc trước.
Không những viện chủ thư viện, tọa sư, thành thủ, Thần Tướng, văn thư... đến đưa tiễn, các tiểu thế gia cũng tới không ít.
Nguyên nhân chỉ có một, trước kia hoàn cảnh Phương gia bất ổn, đó là kiểu bất ổn mà họ không có khả năng chèo chống.
Nhưng bây giờ bấp bênh, lại là sau khi Phương Nhị công tử dần dần lộ rõ nội tình Phương gia.
Không nói đến Phương Thốn đã có căn cơ ở Thanh Giang, ở Nguyên Thành cũng rất có danh vọng, bây giờ hắn còn được Lão Kinh Viện lần lượt ban chiếu thúc giục ba lần, vẻn vẹn chỉ một trận chiến ở núi Vấn Thiên, xuất hiện quá nhiều người dính đến danh hiệu Nam Sơn Minh cũng đủ khiến mọi người phải suy nghĩ...
"Lão nhị à, con mới trở về chưa tới nửa tháng, lần này lại phải đi, lúc nào mới quay về chứ?"
Mặc dù nhị lão Phương gia từ lúc thấy Phương Thốn mở tiệc chiêu đãi hàng xóm cũng đã đoán được hắn sẽ đi, lúc này vẫn không tránh khỏi rơi lệ.
Điều đặc biệt khiến họ kích động vẫn là chuyện Phương Thốn đến Triều Ca.
Trước kia Phương Xích cũng đến Triều Ca, từ đó không còn quay lại nữa.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận