Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Bạch Thủ Yêu Sư

Chương 736: Đan phương tất thắng

Ngày cập nhật : 2025-10-05 11:35:59
Bọn họ thân là lão nhân của Đan Hà Sơn, nhưng thật không dám chen miệng vào chuyện này.
"Nhưng mà, nếu như lão già này thật sự cho rằng đây là một cơ hội tốt thì cũng là hồ đồ rồi..."
Giọng nói vị Tào sơn chủ kia âm trầm, giống như tự nói với mình: "Bây giờ không giống như ngày xưa, năm đó khi hắn chưa rời Triều Ca, trong Đan Hà Sơn này, lời nói của hắn ít nhiều gì cũng còn chút trọng lượng, nhưng hôm nay, nếu hắn đã rời khỏi Triều Ca rất nhiều năm, môn sinh cố nhân nhao nhao phân rõ giới hạn, ha ha, còn có mấy người để ý đến hắn? Nhất là lão già này còn thật sự cho rằng Đan Hà Sơn vẫn còn giống như năm đó khi hắn rời đi sao?"
"Thật sự cho rằng đã nhiều năm như vậy, chúng ta chỉ giậm chân tại chỗ, hoàn toàn không có tiến bộ chút nào sao?"
"Hắn dùng đan thuật năm đó để đấu đan với chúng ta, hoàn toàn là mộng tưởng hão huyền..."
Đang nói thì đột nhiên đứng dậy, quát lên: "Linh tài luyện đan đều đã chuẩn bị xong chưa? Ta phải đích thân giám sát luyện dược!"
Các trưởng lão ở bên cạnh vội vàng trả lời: "Đã chuẩn bị kha khá rồi, chỉ là thiếu vài loại phụ dược..."
Tào sơn chủ nghe vậy giận dữ: "Rốt cuộc là thiếu bao nhiêu loại?"
Các trưởng lão nhất thời có vẻ hơi e dè, nhỏ giọng nói: "Ba... Ba... Ba mươi sáu loại!"
Tào sơn chủ suýt chút bị nghẹn chết, nhất thời thậm chí quên mắng chửi người.
...
...
"Lão tiên sinh, thật ra tiền bối cũng có chút tò mò..."
Mà trong Lão Kinh Viện, Phương Thốn vừa giúp đỡ, giúp Khúc lão tiên sinh sắp xếp phù triện, trận giản của lò luyện đan và toả dược khí, vừa tò mò hỏi: "Vừa nhắc đến cũng không ít người biết, một chút ân oán năm đó của Tào gia và Khúc gia, nhưng tại vì sao mà có?"
"n oán?"
Khúc lão tiên sinh hơi ngẩn ra, lắc đầu một cái, nói: "Hai tộc Tào, Khúc cũng không có ân oán!"
"Hả?"
Phương Thốn vốn là muốn hiểu rõ một chút nội tình của hai tộc này, cũng để dễ cân nhắc nhắm vào Tào gia như thế nào, nghe vậy thì hơi ngẩn ra.
Khúc lão tiên sinh thở dài một tiếng: "Quả thật là không có ân oán gì cả, hoặc nói là không đáng nhắc đến. Năm đó Khúc gia ta và Tào gia, ban đầu còn có Chung gia, vốn là ba đại tộc Đan Hà Sơn, mỗi gia tộc có đan đạo và y lý của mình, dưới ý chỉ của Tiên Điện, ba tộc cùng nhau thiết lập Đan Hà Sơn, nhiên cứu đan đạo y lý qua lại, cũng là chuyện tốt, chỉ tiếc là, về sau Chung gia bị điều tra ra có cấu kết với Ma tộc, đã phạm phải tội lớn, bị Tiên Điện giết, mà Tào gia và Khúc gia... Ai, cũng vì đan đạo bất hoà, trước sau, đã sinh ra không ít tranh cãi và phân tranh..."
"Năm đó vì lão phu không muốn sống trong sự phân tranh này, lúc này mới dứt khoát mang theo cháu gái rời đi, chu du thiên hạ, thể ngộ đan lý, đồng thời cưỡng chế các đời con cháu, lập gia đình đàng hoàng, đừng tranh giành phần thắng, Đan Hà Sơn này đã trở thành của Tào gia..."
"Chỉ là, các phân tranh này vốn cũng chỉ là lý lẽ đan đạo, nào có thể xem là ân oán gì chứ?"
"Mặc dù ta không công nhận đan dược của Tào gia, càng không cho rằng Đan Hà Sơn nên trở thành Đan Đường hoàng tộc một lòng dốc sức vì Tiên Điện, nhưng dù như thế nào, cũng luôn khâm phục phương pháp tẩy đan và điều đan của người Tào gia, cái đó quả thật là pháp môn có con đường riêng biệt của nó..."
"..."
"Thì ra là như vậy..."
Phương Thốn nghe, trong lòng cũng dần dần hiểu rõ.
Nghe xong lời này thì có chút thay đổi cách nhìn với Khúc lão tiên sinh.
Vị lão tiên sinh này tính tình cố chấp mà chính trực, xem ra quả nhiên là người dễ dàng kết thù với người khác, hơn nữa thấy nhiều năm như vậy ông cũng vẫn không quên chuyện Hạc Chân Chương đùa giỡn với cháu gái ông ta, hơn nữa còn gia tăng đề phòng nghiêm ngặt, chứng minh rằng cũng là một người thù dai, nhưng điều làm người khác không ngờ đến là đối với tranh chấp của Tào gia và Khúc gia, ông lại thờ ơ như vậy, thậm chí cho rằng đây chẳng qua là tranh chấp lý niệm đan dược?
Vị lão nhân này quả thật là người lương thiện...
"Ai ngươi..."
Đang nghĩ ngợi thì đột nhiên bên tai truyền đến một tiếng hét, Khúc lão tiên sinh đang nhìn chòng chọc vào một trấn giản trong tay mình, vỗ đầu che mặt: "Trấn giản này có thể đặt như vậy sao? Ngươi để kín như vậy, độc tính trong đan làm sao toả ra được?"
"Thôi thôi thôi, lão phu không cần ngươi giúp nữa, mau đi ra, vướng tay vướng chân!"
"..."
"Vậy... được rồi!"
Phương Thốn ngượng ngùng đặt trấn giản xuống, cương quyết bị đuổi ra, trong lòng nghĩ: "Lão gia tử này cũng thật là... Không trách được người ta!"
Nếu ở đây đã bị chê rồi, vậy cũng chỉ đành đi làm chút việc khác, chậm rãi khoan thai đi đến nơi cửa sau của Lão Kinh Viện, chỉ thấy mấy pháp chu xếp sát nhau, linh tài bảo dược đang được không ngừng liên tục chuyển xuống, những thứ này cũng không phải dùng để luyện đan, mà là Phương Thốn bảo người chạy hết mười dạm tám huông mua tất cả phụ dược có liên quan Cửu Khí Cửu Chuyển Đại Đạo Diệu Sinh Đan, gây khó khăn cho người ta.
"Phương nhị ca ca, trong kho đã sắp không chất được những dược liệu này nữa rồi..."
Mộng Tinh Nhi đang giúp đỡ sắp xếp chuyện này đã đến gần, dịu dàng nói: "Ngươi định dùng để xử lý như thế nào vậy..."
"Nói chuyện bình thường một chút!"
Phương Thốn rùng mình một cái, sau đó nói: "Vậy thì trước tiên bảo vệ ổn thoả, sau đó lại cộng thêm nửa phần mười lợi nhuận bán lại..."
"Vậy chuyện này cũng giao cho ta nhé?"
Mộng Tinh Nhi cười hì hì, nói: "Ta trở về cộng thêm 10% rồi bán ra, vậy 5% xem như là tiền chân chạy của ta..."
"A?"
Phương Thốn lại ngẩn ra: "Cái này cũng không phải là dược liệu khan hiếm gì, tăng 5% cũng kha khá rồi, sao ngươi lại tăng 10%?"
"Cái đó thì không cần ngươi quan tâm..."
Mộng Tinh Nhi quay người sang nói: "Gần đây không ít đại thương nhân bán dược và con của thế gia ngày nào cũng chạy đến bên ngoài lâu của ta thổi sáo..."
"Ơ..."
Phương Thốn cũng sửng sốt một chút, thấp giọng hỏi: "Ngươi lại gài bẫy mấy người rồi?"
"Không nhiều, bảy tám người thôi!"
Mộng Tinh Nhi trả lời một câu, lại oán trách nhìn Phương Thốn: "Sao có thể gọi là gài bẫy chứ, ta đối với họ cũng đều thật lòng, chỉ là dù sao ta cũng phải xem bọn họ ai thật lòng với ta hơn, ta thích hơn, sau đó mới có thể đưa ra quyết định..."
Đang nói thì bĩu môi, nói: "Hơn nữa chuyện này còn phải trách ngươi!"
Phương Thốn vô cùng kinh ngạc: "Tại sao trách ta?"
Mộng Tinh Nhi nói: "Nếu không phải ngươi đây vừa anh tuấn vừa được người ta yêu thích, ánh mắt ta nhìn người khác sao có thể cao như vậy chứ?"
Phương Thốn cũng sửng sốt một lúc, sau đó chắp tay cáo từ nàng.
Không được rồi, bây giờ mấy vị đồng môn này từng người một càng ngày càng càng đi chệch hướng rồi...
...
...

Bình Luận

0 Thảo luận