Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Bạch Thủ Yêu Sư

Chương 765: Ta có thể thắng còn ngươi thì chưa chắc

Ngày cập nhật : 2025-10-05 11:35:59
"Vấn đề các ngươi hỏi là ở trong đó có mấy hồn linh, mà vấn đề ta muốn hỏi lại vừa hay trái ngược với các người...."
Nguyệt Hàn Trang nhẹ nhàng mở miệng, chỉ khối ngọc trong tay mình, nói: "Bên trong khối ngọc này có một đạo hồn linh, năm đó trời xui đất khiến thành quỷ tu, về sau bởi vì muốn tránh sét, cho nên trốn vào bên trong ngọc, nhưng không ngờ gây ra rủi ro, cho tới nay vẫn bị vây ở trong đó, mà thứ ta muốn hỏi các ngươi chính là, làm sao để cứu nàng ra mà không làm tổn thương tới hồn linh?"
"Giấu hồn bên trong ngọc?"
Thần Vi Tử nghe được vấn đề này, sắc mặt lập tức có chút ngưng lại.
Hắn ta bất giác quay đầu, nhìn về phía viện chủ Động U Viện, thấy ông ta cũng đang nhíu mày.
Vốn dĩ là một đề khó, ai mà biết nó lại trở thành một bài kiểm tra lẫn nhau.
Luyện Khí Sĩ xung quanh đều nhìn về phía này, khi nhìn thấy mấy thứ đó thì đều cảm thấy rất khó để suy đoán được sự tiến triển phía sau.
Dù sao đi nữa bất luận là Động U Viện có một hồn nhiều thân thể cũng được, hay là Nguyệt Bộ của Vu Tộc có lấy ngọc có giấu hồn ra cũng được, dù gì mình cũng không biết.
Họ chỉ quan tâm đến thắng thua thôi...
...
...
Lúc Thần Vi Tử đang liếc mắt nhìn viện chủ nhà mình thì ánh mắt viện chủ biến thành có chút trầm ngưng.
Thực tế thì cho dù là hắn ta hay là Thần Vi Tử, họ đều biết rằng người Nguyệt Bộ của Vu Tộc rất ghét mấy cái đề khó như thế này.
Thế gian có tu quỷ, đều là sau khi thân xác mục rữa thì mới lấy oan hồn để tu hành, đó cũng chỉ là một cách bất đắc dĩ, bởi vì vì tu quỷ thường làm cho người khác cảm thấy phẫn nộ, hơn nữa đây cũng là một loại tà pháp trong mắt mọi người, rất nhiều người thấy quỷ tu đã muốn kêu đánh kêu giết, thực tế, pháp quỷ tu cũng không sai, thậm chí còn là một thứ tương đối đáng thương. Chỉ khi rơi vào đường cùng mới làm thế, nếu nói là có vấn đề thì vấn đề đó nằm ở chuyện tu quỷ thường đều yếu ớt, bởi vì một phần trong đó sử dụng tà pháp, cướp đi sức sống của con người mà bổ sung vào tu vi của mình mà thôi.
Trong đó có một nguyên nhân quan trọng khiến cho tu quỷ sẽ khá yếu.
Đó là vì tu quỷ một cách bừa bãi, vậy nên cách tu quỷ cũng trở thành tà pháp, như vậy thì cho dù là tu hành vì bất đắc dĩ cũng đều là lén lút, mà trong đó có một vài pháp môn cao tương đối cao mình thì càng là bí pháp chỉ trong trường hợp hi hữu mới thể hiện ra, rất hiếm bày ra trước mặt người khác.
Mà giấu hồn ở trong ngọc là mượn pháp môn tránh lôi kiếp vốn là một bí thuật tu quỷ, vô cùng khó giải.
Chỉ có hiểu hết được bí thuật tu quỷ này thì mới có thể biết hồn đó đi vào trong ngọc như thế nò, cũng mới biết làm sao mà nó ngoài được.
Còn nếu như quỷ tu tẩu hỏa nhập ma thất bại, điều này cũng làm cho tình hình trở nên đặc biệt hơn, nói đơn giản thì ngay cả nó cũng không biết tại sao mình lại trở thành như thế này, vậy thì làm sao mà người ngoài cứu nó ra ngoài được?
Mặc dù Động U Viện đã từng tìm hiểu qua bí pháp quỷ tu, nhưng cũng không thể làm được đến trình độ quỷ tu như thế này.
Vì vậy nên khi gặp phải vấn đề này thì họ cũng không hơn mấy Luyện Khí Sĩ bình thường là bao nhiêu.
Cũng vì vậy nên vị viện chủ của Động U Viện kia nhíu chặt mày: Giờ trọng vấn đề quan trọng là ở chỗ, nếu như Động U Viện không thể giản được vấn đề của Phương Thốn, vậy thì đồng nghĩa với việc Động U Viện đã thua một ván, mà vậy thì trận thắng trước đây của Động U Viện cũng thành hòa, ở dưới tình huống nắm chắc được phần thắng cực lớn thì dù sao đúng là là hơi thiệt...
Vì vậy nên rất nhanh ông ta đã thi triển thần niệm.
Thần Vi Tử hơi hé miệng, nhìn sang Phương Thốn mà nói: "Công tử cho ta bao nhiêu thời gian để trả lời vấn đề này?"
Hắn không hề nói là không giải được, chỉ là thể hiện mình cần thêm chút thời gian nữa.
Lời nói rất khéo léo nhưng người xung quanh vẫn cảm thấy khó chịu.
Tước Thần Vương, Lân Thần Vương đang đứng trong một góc cách đó không xa, khẽ cười lạnh một tiếng, thể hiện vô cùng khinh thường, nhất là Tước Thần Vươn còn cười lạnh một tiếng nói: "Cho ngươi thời gian một năm được không? Mọi người đều đang ở đây chờ mà cứ dong dài làm cái gì?"
Mà sau khi Thần Vương xuất hiện thì Thất Hoàng Tử vẫn luôn ngoan ngoãn ngồi trong kiệu, lúc này hắn ta không nhịn được mà nhíu mày, gương mặt có chút căm hận, rõ ràng là giờ hắn đang muốn nổi nóng. Rõ ràng là mình còn không nhiều thời gian nữa rồi, vì vậy nên mới âm thầm chiến một trận lớn với Phương Thốn, kết quả Động U Viện các ngươi lại bắt ra đợi trong một thời gian dài hả?
Ngay cả Thần Vi Tử cũng đã cảm giác được ánh mắt bực bội của những người đứng xung quanh.
Xem ra là Động U Viện không thể không chịu thiệt rồi...
"Chỉ là một trò chơi mà thôi, cần gì nhất định phải kéo dài như vậy?"
Cũng ngay lúc này, Phương Thốn nở một nụ cười rồi khoát tay áo, nhìn Thần Vi Tử mà nói: "Nếu hai bên đã ra đề khó rồi thì giải quyết cũng dễ thôi, ngươi trả lời ta, ta trả lời ngươi là được, thắng hay bại không phải nhìn cũng thấy ngay sao?"
Nói xong, ánh mắt lại di chuyển đến miếng ngọc đang trôi nổi trước mặt Thần Vi Tử.
Sau đó hắn tập trung vào nó rồi nói: "Các ngươi có thể không trả lời vấn đề của ta, tạm thời ta sẽ không nhắc đến, những vấn đề của các ngươi..."
Hắn dừng lại một chút rồi trả lời: "Rất rõ ràng, trong đó có bốn hồn, một người, một thú, một chim, một sinh vật sống dưới nước..."
"Hả?"
Thần Vi Tử nghe thấy những lời này lập tức nhíu chặt mày.
Hắn ta không ngờ là Phương Thốn lại trực tiếp trả lời vấn đề của mình, càng không ngờ đáp án của Phương Thốn lại ấu trĩ như vậy, cứ như là biết có bẫy còn cố đạp vào, việc này làm cho hắn ta cảm thấy có chút cảm giác khinh thường, hơi trầm ngâm một lát rồi lại cười nói những lời đã chuẩn bị từ trước: "Mắt nhìn của Phương nhị công tử không tệ, chỉ là chưa hiểu 'Hồn Kinh' rồi..."
Hắn ta nói xong rồi hất tay áo một cái.
Miếng ngọc đen kia liền vỡ vụn, hồn phách trong đó liền bay lên vào không trung.
Mọi người nhìn theo thì thấy linh hồn đó lập tức tách rời ra, quả thực là hóa thành một hình người, một hình chim, một hình chó, một hình khác lại giống như là cá đang bơi trong nước, hoàn toàn giống với lời Phương Thốn nói. Nhưng bọn chúng cũng chỉ tản ra một chút rồi lập tức dung hòa vào với nhau, rất khó phân biệt, lúc lên lúc xuống, giống như Tứ Bất Tượng vậy, lúc thì là người, lúc thì là chim, biến hóa vô cùng phong phú.

Bình Luận

0 Thảo luận