Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Bạch Thủ Yêu Sư

Chương 653: Vô Tương Bí Điển (2)

Ngày cập nhật : 2025-10-05 11:35:59
Vừa rồi còn đang liều mạng xông lên đánh giết, nhưng giống như ôn dịch lan ra, tất cả mọi người đều mặc kệ đối thủ của mình.
Bọn họ nhẫn tâm từ bỏ đối thủ của mình, liều mạng xông về những tờ giấy kia.
Cũng may, những tờ giấy kia đủ nhiều, khoảng chừng mấy trăm trang, rơi lả tả trong không trung.
Cũng may, trang giấy kia được chế thành từ một chất liệu đặc biệt, tuy rằng không phải là không thể phá hủy, nhưng lại là thứ không phải có thể tiêu hủy toàn bộ trong thời gian ngắn. Trang giấy này đã chịu vô số tác động trong chiến trường này, có tờ bị xé nát, có tờ bị thiêu cháy, cũng có tờ bị chôn dưới đất đá, nhưng vẫn có rất nhiều tờ còn nguyên vẹn, bay lượn trên không trung như bươm bướm, tỏa ra một ánh sáng mê người.
Không biết có bao nhiêu người phản ứng nhanh vội vàng xông lên cướp lấy những tờ giấy kia.
Còn những người phản ứng chậm vẫn ngây ngốc đứng nguyên tại chỗ, không biết tại sao lại bị đối thủ vứt bỏ...
Lẽ nào bản thân mình không thơm sao?
...
...
"Hả?"
Cách xa nơi chiến trường này nhất chính là đại Yêu Tôn và Nữ Kiếm Tôn, hai người họ bắt đầu đấu pháp, sức ảnh hưởng vô cùng đáng sợ, hoàn toàn không phân biệt rõ được đâu là địch đâu là ta, vậy nên loại người đẳng cấp ở cảnh giới cao như bọn họ thường thường đều sẽ có bản năng rời xa chiến trường, tránh khỏi bị thương.
Cũng dưới tình huống này, vốn dĩ đại Yêu Tôn kia đã có chút do dự, không biết nên đi hay nên ở lại, sau đó khi hắn chuyển mắt nhìn, bỗng nhiên thấy được động tĩnh lạ thường trong chiến trường, lúc đầu trong lòng có hơi ngơ ngác, nhưng hắn rất nhanh đã ý thức được rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, hai mắt mạnh mẽ trừng to lên, quát lớn một tiếng, hóa thành vô số phân thân, vội vàng đánh vào chiến trường.
"Phụt phụt phụt..."
Những vết máu bắn lên người hắn, không biết đã cắn nát bao nhiêu Luyện Khí Sĩ, bao nhiêu yêu ma của nhà mình.
Sau đó, trang giấy ở trong tay những người này bay đến tay hắn, ánh mắt vừa quét xuống dưới lập tức trở nên lạnh lẽo.
"Keng!"
Một đạo kiếm quang ở đằng sau vội vàng đuổi qua đó.
Đó là Nữ Kiếm Tôn, đại chiến của hai người họ ở cảnh giới này, sao có thể để người nói đi là đi, nói phân thân là phân thân được?
Trong khoảnh khắc đại Yêu Tôn xông vào trong chiến trường, Nữ Kiếm Tôn bắt lấy cơ hội, chạy theo tới đó.
"Ngăn nàng ta lại!"
Mà trong thời khắc này, đại Yêu Tôn không quan tâm đến bất cứ thứ gì nữa, hô to một tiếng, nhưng lại không rảnh ngăn địch, mà xông tới chỗ Luyện Khí Sĩ có trang giấy trong tay, thấy người là giết, không phân biệt địch ta, chỉ vì vội vã muốn đoạt từng trang giấy về trong tay.
Mà vị Nữ Kiếm Tôn kia, thì lại bỏ đó chỉ để thuộc hạ của mình đi ứng phó.
Hoàn toàn không quan tâm bọn họ liệu có bỏ mạng ở đây trong lúc này không.
Ầm ầm!
Mà bởi vì thay đổi nên tình chiến cuộc cũng đang thay đổi.
Bỗng nhiên không biết có bao nhiêu người, bỏ đối thủ mà bắt đầu chém giết, đi tranh đoạt trang giấy trong tay đối phương.
Cũng có rất nhiều người giống vậy, sau khi trong tay giữ được một tờ hoặc nhiều tờ giấy, thậm chí chỉ là nửa tờ giấy thì vừa mừng vừa sợ, nhưng rất nhanh liền nhìn thấy xung quanh có rất nhiều người đang đỏ mắt đi tranh cướp, lập tức thay đổi chủ ý, bỏ mặc mọi thứ xông ra bên ngoài chiến trường, thấy có người muốn trốn thì cũng có rất nhiều người bỏ mặc mọi thứ để điên cuồng đuổi theo bọn họ...
"Không hay rồi..."
Vị Long Thành thiếu chủ là người đầu tiên phản ứng lại, đi cướp những tờ giấy, thêm vào đó là tu vi của hắn ta đủ cao, nên là trong tay đoạt được nhiều giấy nhất, lúc này hắn ta thấy người khác cũng phản ứng lại được, liều mạng đi cướp giật, trong lòng vừa cả kinh vừa giận dữ, nhẫn tâm giết một vài Yêu Vơng, lấy những tờ giấy mà bọn họ đoạt được về tay mình, khi đang muốn đi cướp nhiều hơn nữa, trong lòng bỗng nhiên hơi trầm xuống.
Cách nửa chiến trường, hắn ta nhìn thấy ánh mắt của một người lạnh lùng nhìn mình.
Đó là đại Yêu Tôn hiếm khi lộ chân hình, trông giống như một vị văn sĩ, ánh mắt có vẻ cực kỳ hờ hững.
"Thánh tôn, chúng ta có thể hợp tác, cướp được càng nhiều nội dung hơn, sau đó sẽ đối chứng với nhau..."
Long Thành thiếu chủ đang sinh ra một chút cảm giác không ổn trong lòng, bỗng nhiên cố hết sức vận chuyển thần thông, truyền một đạo thần thức qua đó.
Vị yêu tôn đó ngẩng đầu lên đi về phía hắn ta, nói: "Không tệ!"
Long Thành thiếu chủ vội vàng lui về phía sau: "Dù sao thì chúng ta vẫn còn giao dịch, Vô Tương Bí Điển này cũng có thể trở thành một bộ phận của giao dịch..."
Yêu tôn nói: "Rất tốt!"
Nhưng hắn cũng đi cũng càng lúc càng nhanh, bên người cũng đã xuất hiện từng tầng yêu khí.
"Sau chuyện này Yêu Tôn vẫn nên đến Long Thành ta xem thêm đi, chuyện lớn đã thành, thứ cho vãn bối không phụng bồi nữa..."
Trong lòng Long Thành thiếu chủ càng gấp gáp hơn, đột nhiên hô to một tiếng, thân hình bỗng nhiên hóa thành bạch quang, vội vàng bỏ chạy ra ngoài chiến trường.
"Vẫn nên ở lại một chút đi..."
Đại yêu tôn lại nhỏ giọng nói, thân thể bỗng nhiên hóa thành yêu vân, lượn vòng đến trên đỉnh đầu Long Thành thiếu chủ.
Trong yêu vân đó, có một bàn tay to hóa ra ngoài, hung ác bắt lấy Long Thành thiếu chủ, nhìn xem, đại yêu đó rất kì lạ, giống như đang bắt hướng về phía mấy trang giấy ở trong lòng Long Thành thiếu chủ, nhưng lại bao phủ cả người hắn ta ở bên trong, giống như không ẩn chứa nửa phần sát ý vậy, nhưng nó vẫn tràn đầy sức mạnh đủ để phá vỡ thần hồn của con người, hắn muốn kinh văn, nhưng nếu như không đưa thì sẽ muốn mạng người.
Long Thành thiếu chủ biết rõ dụng ý của hắn, nhưng hắn ta vẫn bảo vệ chặt chẽ kinh văn dưới thân, không nguyện ý giao ra.
Trong khoảnh khắc này, hắn cũng cảm thấy mình thật sự trải nghiệm được cảm giác nguy hiểm sống chết rồi.
Thế là hắn ta nhắm chặt mắt lại kêu lớn: "Phụ vương cứu con..."
...
...
Mà Long Thành lúc này, trong vực sâu tràn đầy máu tươi, có người ẩn giấu dưới đáy vùng nước máu, tĩnh tọa hít thở.
Trên đỉnh đầu hắn, chi chít những hoa sen được tạo ra từ nước máu.
Hoa đã nở được tám phần rưỡi, chỉ còn lại nửa bông, sắp nở rộ.
Thế nhưng một thoáng này, ông ta lại ý thức được ở hướng nơi núi Vấn Thiên đã xảy ra vấn đề.
Vì vậy, ông ta cũng có một chút do dự, nghiêm túc cân nhắc một hồi.

Bình Luận

0 Thảo luận